Youjo Senki – Chương 5: Không Đoàn Sơ Khai

Chú Giải:

Tiếng Nhật dùng chung thuật ngữ để gọi các đơn vị khác nhau của bộ binh và không quân. Do binh chủng Pháp Sư chính là Không Quân nên mình sử dụng thuật ngữ của Không Quân để tránh nhầm lẫn. Dưới đây là bảng liệt kê tên gọi của các đơn vị không quân theo biên chế của không quân Anh.
#C.N : Mình không dùng thuật ngữ của Không Quân Việt Nam vì nó hơi “khác người” và dễ gây nhầm lẫn. Đơn cử như là “Trung Đoàn” nghe rất hoành tráng nhưng cũng chỉ tương đương với một Không Đoàn (có từ 17- 48 máy bay).

Youjo Senki – Ấu Nữ Chiến Ký

Tập 1 – Deus lo vult ( Ý Muốn Của Thiên Chúa )

Chương 5: Không Đoàn Sơ Khai

  Tiếp tục đọc

Youjo Senki – Chương 4: Đại Học Quân Sự

Youjo Senki – Ấu Nữ Chiến Ký

Tập 1 – Deus lo vult ( Ý Muốn Của Thiên Chúa )

 

 

Chương 4 Đại Học Quân Sự

Hội Nghị Đánh Giá Ứng Viên Của Trường Đại Học Quân Sự Đế Quốc

 

“Đã đến giờ rồi, bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu vòng xét tuyển thứ 3 trong Buổi Hội Nghị Tuyển Chọn Của Trường Đại Học Quân Sự Đế Quốc.”

Chủ trì cuộc họp là một vị giáo sư đến từ Đại Học Quân Sự. Các sỹ quan tham dự hội nghị đều là những người có tài năng xuất chúng, có thể được xem là các rường cột của quân đội Đế Quốc. Khi đụng đến vấn đề chọn lọc người tài để mai sau gánh trên vai những trọng trách của thế hệ đi trước, Đế Quốc không bao giờ chần chừ trong việc đầu tư nhân lực và thời gian cần thiết.    

  Tiếp tục đọc

Ngày 175

Vì tôi dành ra cả ngày để giải quyết những hậu quả còn sót lại trong Thủ Đô Hoàng Gia, tôi sẽ nhanh chóng nói về những điều đã xảy ra ở trận chiến trong ngày hôm nay.

 

Quân đội của Công Chúa Tinh Nghịch và tên Cháu Đích Tôn đụng độ vào buổi trưa ngày hôm nay.

 

Cuộc chiến bắt đầu đúng theo lịch trình ở vùng đồng bằng và như những gì tôi dự đoán, quân đội của tên Cháu Đích Tôn vượt trội hơn hẳn so với quân đội của Công Chúa.

 

Tiếp tục đọc

Luân Hồi Chuyển Kiếp – Tập 1: Thời Thơ Ấu – Chương 6: Tôi Sẽ Bảo Vệ Gia Đình

Xin chào tôi là Hà Minh Trung đây. Trong phim kiếm hiệp thì mấy tên sát thủ nhìn như mấy tên ngáo chẳng hề có chút phong cách lạnh lùng nào. Nhưng ở thế giới này bọn sát thủ hình như còn… ngáo đá hơn thế nữa.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~*****~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Gương mặt mọi người giờ đây chợt đông cứng lại, bầu không khí nặng nề cũng theo đó mà toát ra. Sau một vài giây trì hoãn, cuối cùng thì ba Phie cũng cất lời.

“Anh Hilphil hãy bình tĩnh! Vậy là người dân đang bỏ chạy khỏi nhà trong trời mưa giông như bây giờ sao. Và bọn quái vật nữa, bọn chúng chắc là thủy quái đúng chứ?

Tiếp tục đọc

Nhật Kí Chơi Game VRMMO – Chap 12: Không May, Năng Lực Gốc Không Được Cho Phép Ở Đây

 

 

Vài ngày đã qua từ sau trận thách đấu.

Thế giới trò chơi chỉ thay đổi có một chút.

Skill [Medicine(Chế Dược)] không còn là một skill vô dụng nữa.

Càng rõ ràng hơnnó đã được quyết định rằng nó sẽ nhận được sự đánh giá thích đáng.

Lúc bắt đầu,nó đã bị xem như là một skill vô dụng, theo giả định là nó có thể mua với mức giá rất rẻ từ NPC với số lượng lớn.

Với một thực tế như vậy,nó đã đủ điều kiện để xem xét lại skill [Medicine(Chế Dược)].

Và, điều đó chỉ làm nó trở nên có ý nghĩa hơn sau khi xem xét lại nó,thì skill này cần phải có được.

Số lượng game thủ đến gặp tôi để học về cách thức hoàn thành giai đoạn đầu tiên của skill [medicine(Chế Dược)] đã tăng lên.(TN: ừ thì cứ có người đều là tăng lên mà -.-‘)

Rất nhiều game thủ đến để hỏi ý kiến tới từ các nhóm hàng đầu.

Đến một mức độ nào đó, tôi chọn vô hiệu vẻ bề ngoài của loại thuốc hoàn hảo do vậy tôi có thể cung cấp Potion cho các thành viên trong nhóm và cả thành viên trong bang hội nữa.

Câu trả lời cho vấn đề này là, thu thập thuốc, xác định phẩm chất, chế tạo potion đầu tiên.

Lượng khách này đã thực hành trong khi tôi dạy và cho thấy một vài màn biểu diễn.

Thực tế là chỉ mình tôi không thể tạo đủ lượng potion cho tất cả mọi người.

Điều mong tôi mong chờ ở tương lai không xa là mở một cửa hàng để bán những lọ Potion cấp thấp để kiếm sống.

Một câu chuyện đơn giản, Potion nâng cấp sẽ tăng thời gian hồi và làm Potion cấp thấp trở nên vô dụng… Tất cả đều có hạn chế để phục vụ cho sự phát triển.

Nó là điều cần thiết cho việc gia tăng lượng người có skill [Medicine(Chế Dược)] để một ngày nào đó toàn bộ chất lượng Potion mà bạn thấy đang được cung cấp sẽ có chất lượng tốt.

( Thêm nữa, thời gian hồi là thời gian để tái sử dụng item, nếu thời gian hồi chưa hết thì bạn không thể sử dụng item tương tự. Do vậy khi thời gian hồi được tăng lên, trong trường hợp của Potion sức mạnh hồi phục sẽ bị giảm, nó trở nên khó có thể kéo dài.(TN:Một trận chiến tôi cho rằng như vậy) nếu một Potion với một lượng hồi phục lớn không được uống)

Lượng game thủ có được skill [Medicine(Chế Dược)] gia tăng một cách đều đặn,nguồn cung cấp  dần đáp ứng được nhu cầu về potion, tạo ra một tình hình ổn định và toàn bộ các rắc rối do thiếu hụt potion bắt đầu lắng xuống.

Trong chiều hướng đó, sự kiện thiếu hụt về Potion mà bạn tự tay giải quyết giống như là một nhiệm vụ lớn.

Đối với những game thủ xem skill [Medicine] giống như một thứ rác rưởi (TN: tôi cũng muốn cho thêm tính từ vào :v) nó trở thành một ký ức cay đắng.

Trong khi đó, tôi…

Mặc dù tôi muốn chơi solo và chọn những skill vô dụng như [Bow(Bắn Cung)] và [Kick(Đá)] để để tạo lối chơi riêng, nhưng bởi vì trận đấu đó, tôi không mong đợi chúng được được đánh giá.

Chắc chắn có người chơi có ý định phơi bày tội ác của nhóm Mohawk và quay lại một đoạn phim về vụ om sòm đó.

Với mức độ đó, nó vẫn còn tốt, đoạn phim chứa mọi mọi kỹ năng được thi triển từ đầu trận đấu đến lúc kết thúc, mặc dù tên nhân vật đã được ẩn đi, chính bản thân đoạn phim đã đăng ở trang chủ chính thức, ở mục video của diễn đàn.(TN: tôi đã thêm chút tự nhiên ở trong đoạn này)

Ở  thời điểm hiện tại chiến thuật cơ bản mà những game thủ sử dụng là dùng giáp nặng cho sự phòng thủ chặt chẽ và một thanh kiếm dài để đẩy lùi đòn tấn công.

Khi đoạn phim được đưa lên cho thấy những kỹ năng vô dụng như đá và cung và mũi tên có thể hạ đo ván và tiêu diệt kẻ thù, nó tạo ra sức ảnh hưởng lớn trong cách game thủ chiến đấu.

Không có game thủ nào sử dụng cung ở thời điểm hiện tại ngoài tôi và những game thủ khác sử dụng cung ở bản beta.

[Để bắn một mũi tên như vậy là điều không thể làm liên tục!]

[Lý do nào để chiến thắng với một loại vũ khí vô dụng như vậy…?] (TN: Tập luyện và bình tĩnh đó là những điều bạn cần, padawan trẻ tuổi của tôi. Chú thích từ trans padawan là nhân vật trong star war)

[Đó là trường hợp đặc biệt, tôi đã tự trải nghiệm rồi và nó là điều vô lý]

[Bạn không nên xem đó là điều bình thường…Nấu ăn thật mạnh mẽ]

[Tôi vẫn giữ lời nói này với người nhìn thấy, cung thật lố bịch] (TN: Pfff….Bitch plz bạn nên ăn một bắn của Earth)

Những lời đánh giá nó như như vậy.

Mặc dù nó là điều có thể bởi vì kỹ năng của đối thủ rất thấp.

Nếu các nhóm người chơi khác đang tấn công mà không bất cẩn và không thả lỏng phòng thủ, tôi khó có thể thắng…Nếu một điểm yếu bị lộ ra.

Game thủ sử dụng cung -> Game thủ ẩn danh không phải là luật… Không có ý nghĩa để lạc đề.(TN: LOL, tôi đi lấy một túi snack và rồi bắt đầu nhìn vào cụm này và hiểu rằng nó là gì-.-‘)

Vâng,trong khi bỏ lại  câu chuyện này còn một điều nữa, thế giới này đã lấy lại được vẻ điềm tĩnh vốn có.

Tôi cũng sắp xếp một lượng thức ăn và Potion hoa quả không đổi để ở gian hàng và đi ra ngoài để săn.

Đó là điều cần thiết để tiếp tục săn sói một cách vững chắc để phát triển các loại thức ăn mới.

Gỗ cũng rất cần thiết để làm cung trở nên mạnh hơn, thảo mộc chữa trị và thảo mộc đã được thu thập.

Đó là điều tốt để tôi có mục tiêu bây giờ…Và tôi ra ngoài đi săn tiếp.

Vâng, thẳng thắn thì có một sự tức giận bị dồn nén chất đống trong suốt thời kỳ thiếu hụt Potion bởi vì đó là điều không thể để đi săn.

Bởi vì tôi không phải người có trách nhiệm,và tôi cũng muốn tăng cấp các skill cung nữa.

Sự tăng trưởng dường như nhanh hơn nếu bạn chơi với nhóm, tôi không có sự lựa chọn nào ngoài việc sử dụng các nguyên liệu thô cần thiết một cách đều đặn để kiếm sống .

Nó không thể giúp được gì khi mắc sai lầm nếu bạn tham lam và vội vàng.

Tôi thuyết phục bản thân và xóa tan cảm giác mất bình tĩnh.

Con đường trở thành Ranger là một con đường dài.

Trạng thái skill:

[Bow(Bắn Cung)] Level 17

[Kick(Đá)] Level 16

[Far Sight(Nhìn Xa)] Level 12

[Wind Art(Chiêu Thức Hệ Gió)] Level 11

[Crafting(Chế Tạo)] Level 29

[Cooking(Nấu Ăn)] Level 33

[Woodworking(Chế Biến Gỗ)] Level 9

[Medicine(Chế Dược)] Level 28

[Stealth(Lén Lút)] Level 10

[Physical Boost(Cường Hóa Sức Mạnh Vật Lý)] Level 20

ExP 11

Team: Just T

Translater: Cần Tây

Editor: M.T

Chương 11<=                                                              =>Chương 12

Nhật Kí Chơi Game VRMMO – Chương 11: Tôi Từ Bỏ Một Xã Hội Ích Kỷ

[Tôi không có sản phẩm nào để bán cho anh, mời anh về cho.]

Tôi trả lời nhóm Mohawk, hoặc có lẽ tôi nên nói ở đây không có ngoại lệ.

Lý do là vì tôi không muốn biến những game thủ đang phải đứng đợi từ xa để mua hàng thành những tên ngốc.

[Ồ!? Dám nói với bọn tao như vậy mặc dù mày chỉ là thằng vô danh à!]

Gã này hoàn toàn là một tên [ngốc], đúng là vô phương cứu chữa.

[Tôi không biết anh đo lường trí khôn của anh như nào, nhưng tôi không bán].(TN: 「あんたらの物差しではどうだか知らんが、売るものは無い!」)

Để thua ở đây thì thật là khó chịu đặc biệt là nếu bạn đã sống được 38 năm.(TN: ここで引いたら負けだ、引いたらろくでもないことになるなんて38年生きてくりゃ嫌でも分かる。)

Hơn nữa có thể bọn chúng đang ở lứa tuổi thiếu niên, trong trò chơi MMO có vô số người hành động y như trẻ con.( TN: Cũng có chút vấn đề trong việc dịch ở cụm này…)

Tôi cũng không RP.(Role Play:nhập vai)

[Đồ khốn, quyết tâm tốt đấy, tao tự hỏi rằng mày đã sẵn sàng để chết chưa!?]

Một kẻ vô danh kinh tởm muốn nổi loạn à… Tôi nên dạy cho hắn một bài học.(TN: 三下の凄(すご)みってレベルか……教える義理は無いが教えてやるか。)

[Anh sẽ hiểu ý nếu anh nhìn về phía sau!]

Nhóm Mohawk nâng giọng lên trong khi quay đầu về phía sau [Cái gì? Có cái gì phía sau tao à]…Ở đó chỉ có ý định muốn tiêu diệt bọn chúng.

Cuối cùng thì hắn đã để ý chưa nhỉ…Đúng là kẻ ngốc!

Làm gì có chuyện bọn họ không tức giận, khi bị gián đoạn sau khi phải đợi trong hàng dài từ rất lâu như thế.

[Khốn thật… Tao bị kích thích rồi đấy.] (TN: Phần thứ 2 của cụm không hiểu).

Rất nhiều game thủ có mặt ở đây, là những người đứng đầu hàng,đang chuẩn bị hệ thống chiến đấu.

Những ánh mắt chứa đầy sát ý.(Hơn nữa vài người đã bắt đầu cầm lấy vũ khí của họ).

Sau cùng không biết bọn chúng đã hiểu ra rằng lời nói và hành vi của chúng là hết sức ngu ngốc hay chưa?

[ Đúng là một kẻ vô danh, không có sự bảo vệ nào à!? Vậy thì chuẩn bị lấy trộm đi!]

…Tôi rút lại những gì vừa nói,hắn dường như vẫn không hiểu được.

Chắc chắn là không có ý nghĩa gì cho một người chế tạo trở nên mạnh mẽ và theo hướng chiến đấu.

Nó chỉ là điều hiển nhiên, khi những năng lực của tôi không phải để phân phối hay thiết kế cho việc chiến đấu như nhóm chuyên chiến đấu.

Tuy nhiên, ngoài việc chiến đấu ra thì tôi rất mạnh.

Tôi sản xuất ra vũ khí và áo giáp tốt như là một người sản xuất vũ khí vậy.(Người chế tạo chuyên sản xuất và sửa chữa giáp hay vũ khí).(TN: tôi nghĩ có thể được dịch như này nhưng tôi không nhớ anh ta chế tạo bất kỳ loại giáp nào cả…    いい武器を作る、防具を作るといった武具職人。)

Người chế tạo với hệ thống [Medicine(Dược Học)] có lựa chọn sản xuất poition hồi máu khẩn cấp.

Phần nấu ăn “chữa lành” cơn đói, làm cho có thể tiếp tục chiến đấu.

Tôi sản xuất cả các đồ phụ tùng khác, áo giáp khác biệt về khả năng tùy thuộc vào người chế tạo. (TN: さまざまなアクセサリーを製作し、防具とは違った能力をつける
細工師など…)

Như nhiều người chơi game khác,thái độ phớt lờ và bỏ qua game thủ sản xuất thì không thể chấp nhận được.

Dù sao,một khi công việc của người chế tạo dừng sản xuất thì sẽ không thể nào có thể mua các dụng cụ,điều đó gây ra tổn thất rất lớn.

Và nếu nó xảy ra, nó có khả năng là trở thành vấn đề sống hoặc chết trong trò chơi.

Mối liên kết với những game thủ chế tạo phải thật mạnh.Nếu những lời nói đầy ác ý của game thủ mà lan rộng ra như một thông tin phổ biến, thì khó có thể bán vũ khí, giáp hoặc tất cả các dụng cụ.

Và, vũ khí và giáp mà NPC bán có chất lượng giảm cũng nhanh chóng.

Việc chế tạo ra chúng, thật vô lý khi chỉ có trông chờ vào việc nhặt đồ từ những item rơi ra.

Cái cách để giết ai đó, một ví dụ tốt để đưa đường kiếm qua mọi thứ.(Note: Dường như trans của bản eng cũng rất vật vã với chap này :v.Trích: I’m tired…This chapter is taking pieces of my soul.)

Nhóm Mohawk không để ý đến điều gì cả.Bọn chúng xử lý vấn đề rất nhanh chóng và không quan tâm mấy và chúng nghĩ cứ đe dọa tôi là tôi sẽ bán cho chúng.

[Hừ, ngu ngốc vẫn chỉ là ngu ngốc và trong tình huống này tôi tin không có sự cứu giúp nào cho những kẻ ngốc này!]. Tôi lẩm bẩm cho nên ý nghĩ thực sự của tôi sẽ được nghe thấy có chủ đích.

Thực sự có rất nhiều game thủ đã gật đầu.

[Đồ khốn… Đừng để ý đến chỗ khác như thế chứ…]

Một gã nhìn có vẻ như là thủ lĩnh của nhóm Mohawk tức giận đe dọa tôi.

Và  thông báo hiện ra là ….  (TN: そして表示された文字は……)

[Từ Ward: Yêu cầu một trận đấu tay đôi, bạn có chấp thuận không?]

Lần đụng độ này thật tốt. Gã này, tôi muốn tự mình kết thúc chuyện này.

Xung quanh công việc của người chế tạo, ở thời điểm hiện tại tôi có thể nấu ăn và sản xuất potions, một trận chiễn giữa những người đàn ông… (TN: Ở đoạn này thì tôi hơi tùy hứng chắc thế…)

[Có vẻ tốt đây, nếu như anh không hiểu gì về lời nói và hành động, vậy đây là sự lựa chọn duy nhất còn lại, giết…]

Tôi trả lời bằng việc nhấn nút CÓ. Hãy chứng kiến việc làm hùng mạnh đi.

[Oi, anh có thể không cần chấp nhận bất cứ điều gì mà!?] Zwei cất tiếng. Ừ thì, bình thường cũng chả cần thiết phải chấp nhận.

Những gã này đã quyết định chọn chiến đấu chống lại một người chơi chế tạo ở thời điểm này thì hoàn toàn là một sự thất bại… Tuy nhiên.

[Tôi tự hỏi có phải là hồi ức tốt đẹp khi đi đến thế giới bên kia không?.] Tôi trả lời.

Trận chiến được tổ chức ngay ở đó bằng việc di chuyển chúng tôi tới một khu vực khá đặc biệt. Cho nên mọi người xung quanh có thể xem tới lúc kết thúc, chúng tôi cũng mở chế độ khán giả.

Tuy vậy mọi người đang xem đều cho rằng tôi sẽ thua.

Đối thủ là kiếm sĩ hạng nặng với sự bảo vệ hoàn toàn từ giáp trụ.

Tôi chỉ là người dùng cung và người chơi sản xuất sử dụng giáp da.

Rõ như ban ngày,cho cả tôi và hắn.

Dù hoàn cảnh nào cũng có thể  tôi sẽ gây ra một sự bất ngờ.

Ward cũng đã có dự định rằng hắn sẽ hoàn toàn chiến thắng và cười một cách tự mãn.

… Điều đó rất thuận lợi, hắn đang buông lỏng phòng thủ.

Mặc dù hắn đang sử dụng giáp trụ nhưng vẫn có một ít kẽ hở… Đó là cơ hội tốt để xuyên vào điểm yếu (TN: kẽ hở giữa giáp). Chính vì điều đó hãy cứ để hắn buông lỏng phòng thủ.

5…4…3…

Đang đếm ngược để bắt đầu trận đấu.

Chúng tôi cách nhau 10m, xét về những chiêu thức của tôi, sẽ không có thời gian để kéo cung đâu.

2….1…. Bắt Đầu!

Không có thời gian để kéo cung.

Ward lao đến và rút ngắn khoảng cách, hắn thi triển bằng các chiêu thức của kiếm dài.

Hắn chém xuống trong khi bất ngờ đâm kiếm về phía trước, đó là cách hắn kết hợp trọng lượng của thanh kiếm.Vì tôi không biết gì về chiêu thức của kiếm dài, nên tôi cũng chẳng biết tên của chiêu thức.

(TN:Kỹ năng(skill)=Chiêu thức(arts)=Hệ thống(system) ???? từ bây giờ, hệ thống là một giới hạn khái quát cho một nhóm của những skill và skill có thể thi triển chiêu thức…

Ví dụ: Magician System(Hệ thống ma thuật)-> Wind Magic Skill(Kĩ năng ma thuật gió) -> Wind Needle Arts(Chiêu thức kim gió)…. Chắc không còn rắc rối nữa tôi hi vọng thế :D)

Mặc dù tôi không biết, nhưng cũng đủ hiểu rằng đòn tấn công đó sẽ đi theo đường thẳng.

Ở cự ly ngắn, nó cũng chả khác mấy so với  đòn đánh lao đến từ sói.

Tôi né bằng cách lách sang bên nữa bước!

Tuy nhiên, theo như những khán giả xung quanh đang xem thì tôi sẽ không thể đánh trả.

Tôi cảm giác như nghe thấy giọng nói [Ah…] hay [Không có tác dụng đâu…]

Giọng nói ở thời điểm tiếp theo mặc dù đã thay đổi sang như là một sự nhạc nhiên [Hử!?]

Sức mạnh tấn công và hiệu quả của các chiêu thức kiếm dài chắc chắn rất tốt.Tuy nhiên, nếu bạn tránh chúng,nó sẽ để lộ ra điểm yếu.

Ward không nghĩ về đòn tấn công bất ngờ bằng chiêu thức, một nước đi táo bạo. Nhưng cũng thật ngu ngốc…

Mặc dù level skill của hắn dường như cao hơn tôi…Vẫn phải mất thời gian để nhấc thanh kiếm lên sau khi vung xuống và đâm xuống đất.

…. Khoảnh khắc này thật vô giá với tôi.

Tôi đá cao vào quai hàm của Ward cũng giống như làm với mấy con thỏ có sừng.

ダメージは大して入っていない……が、ダメージはこの行動的にはおまけĐòn này không gây ra nhiều sát thương… Nhưng có thêm sát thương tăng thêm cho hành động này.(TN cảm ơn tới Kisato về việc phiên dịch cho câu này… chỉ có một chút thay đổi cho phù hợp hơn)

Một điều chắc rằng điều này để lộ phần cổ, cổ chính là một trong những yếu điểm.

Bằng việc đá vào quai hàm, Ward uốn cong lưng để lộ ra kẽ hở…Lợi dụng điều thuận lợi này,lúc đó tôi vượt xa khỏi chính bản thân mình trong khi rút khỏi đó tôi xoay nửa vòng và rút cung ra.(đoạn này thấy khó hiểu,nên bó tay -.-)

Mục đích của việc xoay vòng là để rút cung ra nhanh hơn nhờ vào lực ly tâm.

Và tôi bắn một mũi tên vào cổ Ward trước khi hắn kịp lấy lại thăng bằng.

[Doshu…] Âm thanh tạo bởi thịt bị xuyên qua với một vật nhọn ghim vào.

Và mũi tên sẽ bị mắc kẹt ở đó trong một thời kỳ nhất định.

Bởi vì sự cách biệt lớn về cấp độ, tôi không thể do dự và giữ lại, đó là một cảnh kinh khủng nhưng tôi phải làm thế .

[Ta, ta… cảnh cáo…] Có vẻ khó khắn để nói chuyện với một mũi tên xuyên qua cổ.(TN: Tôi sẽ không… *Faccepalm*)

Cũng không có mối nguy hiểm từ ma thuật được phóng ra.

Để lấy mũi tên bị mắc kẹt ở cổ bạn sẽ phải dùng cả hai tay. Chẳng có tý lý do lôgic nào cả, đó đơn giản là một loại hành động theo bản năng.

…Nhưng nó đồng nghĩa với việc để lộ ra một kẽ hở chết người.

[Guhii…!?]

Mũi tên cắm thẳng trên mặt của Ward. Thật không cần thiết để nói rằng tôi đã bắn một mũi tên.

Mà quả thực, có rất nhiều điểm yếu ở trên cơ thể con người như là mặt, đầu, cổ, tim, giữa lông mày, đám rối dương(editor “solar plexus”:là đám rối thần kinh quan trọng ở bụng,dưới xương ức)…

Bởi vì giáp trụ nên không thể nhắm vào tim hay dạ dày. 

Ra một đòn đánh lén sẽ không có tác dụng và tấn công vào phía sau lưng cũng là điều không thể.

Nó chắn chắn là một điều vô dụng khi tung ra một cú đấm ở đằng sau cổ vào thời điểm đó bởi vì tôi vẫn không thể sử dụng đòn đấm thỏ.

Không may tôi nói chỉ để chỉ để chắc chắn, nhưng một đòn đấm thỏ ở môn boxing hiện đại là một kỹ thuật bẩn thỉu. Bởi vì đó là cách tấn công có thể giết chết đối thủ.

(TN: được rồi sau khi nghiên cứu “aka lại lật cái bàn”… -> https://en.wikipedia.org/wiki/Rabbit_punch )

Giờ thì, Ward đang phải chịu đựng khi mà cổ của hắn đang bị găm vào bởi một mũi tên, có vẻ hắn vẫn còn lại xấp xỉ 40% HP.(TN: さて、顔面にまで矢をつきたてられたウォードは苦しんでいるし、HPバーも突き刺さったことによる継続ダメージが存在しているようだが

それでもまだ40%ほどヤツのHPは残っている。)

Bởi vì đây là trận chiến mà  không có thương vong thực sự nào.

Vì thế, không có chút e dè nào, tôi bắn một mũi tên nữa vào mặt của hắn.

[Guaa!?]

Ward đau đớn hết lên. Mũi tên đã bị mắc ở cổ trong và hắn chỉ còn 5% máu còn lại.

Tôi nhắm vào mũi tên đang cắm ở mặt, và rồi bắt đầu chạy đến và đá bay vào nó.

Cú đá bay vào mũi tên và thân mũi tên thậm chí cắm sâu vào khuôn mặt của Ward. Ward sụp đổ.

[Bạn đã chiến thắng.]

Nhân vật cảm thấy không tại điều ngu đần… (TN: pssh… Bậc thầy đồ tể… Ở đây!Nhưng thành thật đoạn này không quan trọng tới câu chuyện chính…)

Và rồi, tôi trở về thế giới ban đầu từ khu vực thi đấu.

Nhóm Mohawk rất sợ hãi, bọn chúng nghĩ sẽ dễ dàng dành chiến thắng với một kẻ vô danh.Tuy nhiên bọn chúng đã bị đánh bại mà thậm chí không thể đánh trả tôi được một đòn,một người sử dụng cung.

Tới tận bây giờ bọn chúng vẫn không tin chuyện gì đã xảy ra và trở nên sợ hãi.

Đã rất phiền,khi vụ việc này đã làm mất quá nhiều thời gian nên tôi chỉ nói đơn giản.

[Cút nhanh cho khuất mắt ta và đừng xuất hiện trước mặt ta nữa.]

Nhóm Mohawk vội vã rời đi.

Đã kết thúc với bọn chúng vì lời chỉ trích không có lợi lan truyền nhanh chóng.

Ngoài ra, bọn chúng đã khiêu khích người chế tạo bằng một trận chiến và vẫn thua, bọn chúng đúng là những tên hề. Đó là lý do chính mà bọn chúng sẽ không bao giờ có thể khôi phục được.

Mặc dù vậy mọi người xung quanh đang xì xào.

[ Tôi xin lỗi vì thời gian tôi đã lấy đi, ngay bây giờ, hãy tiếp tục công việc bán Potion nào. Sau đó, tôi phải đi xung quanh và thu thập thuốc thảo dược nữa.]

Ngay lập tức mọi người xung quanh bắt đầu di chuyển sau khi nghe tiếng của tôi.

Sau đó, tôi đi thu thập thảo dược chữa trị và cho thời gian nghỉ ngơi tôi chế tạo Potion.

Bằng cách nào đó, đã có thể bán chỗ Potion cho tất cả mọi người đến mua.

Cảm ơn vì điều đó tôi cảm thấy nhẹ nhõm và đăng xuất.

Ngoài ra, về phần 5 thành viên nhóm Mohawk, từ ngày giao chiến, chúng đã hoàn toàn bị phớt lờ bởi những người chế tạo.

Bọn chúng còn không thể sửa đồ, mua trang bị, dụng cụ hay potion chỉ có suy nghĩ về phần ngu ngốc của bọn chúng.Chỉ duy một điều có thể, đó là kết thúc,bọn chúng đã rút khỏi thế giới theo đúng nghĩa đen.(TN: Thoát hẳn! :v)

Trạng thái skill:

[Bow] Level 17

[Kick] Level 16

[Far Sight] Level 12

[Wind Magic] Level 11

[Crafting] Level 28

[Cooking] Level31

[Woodworking] Level cấp 9

[Medicine] Level cấp 26

[Stealth] Level cấp 10

[Physical Boost] Level cấp 20

EXP 11

Team: Just T

Translater: Cần Tây

Editor: M.T

Chương 10<=                                                      =>Chương 12

Ngày 174: Lòng Nhân Từ

Nhóm của Anh Hùng Sắt Đá vẫn đang chờ ở trước tòa tháp suốt ngày hôm nay.

 

Nhân tiện thì Anh Hùng Sắt Đá dường như nhận được sự [Sự Bảo Vệ Thần Thánh Của Thần Sắt Đá]. Hắn giống như là sắt đá và hầu như không di chuyển kể từ ngày hôm qua, ngoài trừ việc ăn uống và đi tắm. Mặc dù vẫn có vẻ như là hắn tham gia vào cuộc trò chuyện với đồng đội của hắn, nhưng hắn không hề di chuyển gì nhiều cả.

 

Tư thế tư nhiên của hắn là đặt tay lên đôi chân trong khi ngồi bắt chéo chân, cũng như bầu không khí mà hắn tỏa ra, khiến cho vẻ ngoài của hắn tương tự như một bức tượng vĩ đại của Đức Phật trong nhiều khía cạnh khác nhau.

 

Vì như vậy rất thuận tiện cho chúng tôi nếu như hắn không di chuyển, tôi điều khiển tên Cáo Già Gian Xảo và những người khác và để cho chúng hướng dẫn tất cả những tên lính tư nhân. Bằng cách làm như thế, tôi có thể di chuyển từng người lính đến những địa điểm cụ thể.

 

Tuy nhiên, điều đó sẽ không tự nhiên chút nào nếu để cho chúng không trang bị gì cả, nên để cho những người lính trang bị một lượng giáp tối thiểu. Chúng tôi có thể loại bỏ chúng mà không mất nhiều thời gian một khi sự chuẩn bị của chúng tôi đã hoàn thành vì một phần trong nhóm của chúng tôi đang chờ ở mỗi Vệ Binh Cung Điện và những người lính nói chung đã được chuyển đến vị trí này.

 

Tôi sử dụng những bản sao của tôi để ngăn chặn âm thanh thoát ra bên ngoài, do đó, bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh.

 

Bằng cách này, chúng tôi đã có thể bắt được tất cả lính tư nhân trong Lâu Đài Hoàng Gia mà không tốn nhiều thời gian. Khi việc đó đã được thực hiện, tôi và Kanami-chan đi đến vị trí của những tên mạnh hơn, bao gồm cả những tên ưu tú, đã được tập hợp lại.

 

Trong khi chúng tôi đang trên đường đi đến đó, chúng tôi phải đảm bảo rằng những tên Quý Tộc chúng tôi tìm thấy đều là một phần của Phe Phái Quý Tộc.

 

Tôi để cho chúng rơi vào giấc ngủ và ném chúng vào tù để chúng tôi có thể trừng trị bọn chúng sau. Bằng cách này, chúng tôi hoàn thành hầu hết việc dọn dẹp trong vòng ít hơn 30 phút sau khi bắt đầu hành động.

 

Nhờ thế, Lâu Đài Hoàng Gia đã từng rơi vào tay của Phe Phái Quý Tộc, giờ đã trở về tay của Công Chúa Tinh Nghịch, một thành viên của Hoàng Tộc.

 

Sau khi chúng tôi hoàn thành việc dọn dẹp bên trong Lâu Đài, Công Chúa Tinh Nghịch với đầy đủ trang phục sang trọng tiến đến tòa tháp nơi mà nhóm của Anh Hùng Sắt Đá đang ở đó, với một thanh kiếm nghi lễ treo trên thắt lưng của nó.

 

Nhóm của Anh Hùng Sắt Đá vô cùng ngạc nhiên khi lần đầu tiên nhìn thấy Công Chúa Tinh Nghịch và chúng nheo mắt lại để xác định rõ xem đó có phải là Công Chúa thật không hay chỉ là giả mạo. Tuy nhiên, chúng càng ngạc nhiên hơn nữa và rất thận trọng khi xác nhận đó thật sự là Công Chúa.

 

Mặc dù chúng chỉ nghi ngờ trong một khoảng thời gian ngắn, nhưng Anh Hùng Sắt Đá đã đứng dậy và cầm lấy vũ khí phá thành của hắn, cây Búa Của Isenbal, mà hắn đặt cạnh hắn.

 

Chỉ đơn thuần với hành động đó thôi mà bầu không khí xung quanh đó đã lung lây với cảm giác vô cùng nặng nề.

 

Anh Hùng Sắt Đá đứng thẳng dậy và cùng với 4 người đồng đội chúng từ từ tiếp cận Công Chúa Tinh Nghịch.

 

Hắn không làm gì khác ngoài việc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt vô cảm của Công Chúa, và đồng đội của hắn cũng làm điều tương tự khi chúng đứng đợi ở phía sau hắn.

 

Một sự im lặng kì lạ tràn ngập trong căn phòng vào thời điểm mà bạn thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng nuốt nước bọt của một người nào đó.

 

Đặc điểm tuyệt vời nhất của Anh Hùng Sắt Đá là sức mạnh tấn công vật lý thô sơ của hắn.

 

Với cơ thể mạnh mẽ, được rèn giũa một cách tự nhiên qua nhiều năm chiến đấu, giống như sắt đá và sức mạnh thể chất mà hắn thể hiện ra bên ngoài là vô cùng khổng lồ. Đặc trưng của [Anh Hùng], [Nghệ Thuật Chiến Đấu] của hắn và những thứ khác là vô song, và cây Búa Của Isenbal mà hắn sở hữu là một cục sắt dài đầu hình kim tự tháp tương tự như vũ khí công thành được gắn ở trên một tay cầm dài, mà có thể gây ra sự phá hủy rất lớn khi vũ khí này được vung ở tốc độ cao. Có lần, nó đập vào mặt của con [Rồng Ngọc Thạch], một loài [Serpent/Rồng Khôn Ngoan] đã tấn công Thủ Đô Hoàng Gia lúc trước. Những cái vảy rồng rắn chắc đã bị nghiền nát khi hắn làm như thế, và hắn thậm chí còn gây thiệt hại nghiêm trọng cho cái sừng cực kì mạnh của con Rồng đó.

 

Nếu bạn nhìn thấy được sức mạnh thô sơ tàn bạo của mỗi cú đánh của hắn, thì bạn sẽ biết được rằng hắn thậm chí còn mạnh hơn cả Minokichi-kun vào lúc này.

 

Với Anh Hùng Sắt Đá đang đứng trước mặt Công Chúa, tôi tự hỏi là nó đang nghĩ gì trong đầu.

 

Nhóc Hiệp Sĩ thì đang đứng đợi kế bên Công Chúa Tinh Nghịch chỉ trong trường hợp nó muốn thế, nhưng thậm chí Nhóc Hiệp Sĩ còn không thể đánh bại được kẻ yếu nhất trong số 4 người đồng đội của Anh Hùng Sắt Đá, Hiệp Sĩ Màu Chàm.

 

Sự khác biệt hết hy vọng về tiềm lực chiến đấu giữa 2 bên. Nếu nó nhận 1 cú đánh duy nhất từ Anh Hùng Sắt Đá, điều duy nhất còn sót lại chỉ là 1 đống thịt mà không thể nào nhận ra đó là của ai.

 

Mặc dù vậy, không hề có một cảm giác lo sợ gì trên khuôn mặt của Công Chúa Tinh Nghịch khi nó đối mặt với những người còn lại. Tuy nhiên tư thế nghiêm trang của nó làm cho nó trở nên hoành tráng khi nó nhìn chằm chằm vào Anh Hùng Sắt Đá với một ý định mạnh mẽ ẩn sâu trong cái nhìn của nó.

 

Dù có khoảng cách xa, nhưng Anh Hùng Sắt Đá có thể chạm tới Công Chúa Tinh Nghịch nếu hắn duỗi thẳng tay ra, do đó nó đã rút thanh kiếm nghi lễ được treo trên thắt lưng của nó.

 

Không giống như một thanh kiếm bình thường, thanh kiếm nghi lễ có mũi kiếm tròn. Chiều dài của lưỡi kiếm khiến nó dễ dàng cho Công Chúa có thể sử dụng, và sự tỏa sáng vẫn còn trên lưỡi kiếm mà không hề có một sự đục màu nào ở trong nó.

 

Thanh kiếm mà nó rút ra là loại kiếm được gọi là Curtana, một vật phẩm ma thuật Class [Cổ Vật] sở hữu khả năng [Lòng Nhân Từ] và [Kết Án].

 

 
 

Anh Hùng Sắt Đá trôi đổi vài lời với Công Chúa Tinh Nghịch khi nó đã rút cây Curtana ra.

 

Vì cuộc nói chuyện giữa họ hơi lâu, tóm tắt nó lại sẽ là Anh Hùng Sắt Đá sẽ nhận một đòn tấn công từ Công Chúa Tinh Nghịch mà không kháng cự.

 

Nếu tôi giải thích ngắn gọn như thế thì mọi chuyện đã kết thúc như thế đấy, còn việc đó xảy ra như thế này.

 

Vì Anh Hùng Sắt Đá không hề có ý định chống lại Hoàng Tộc vì hắn đã thế trước lòng trung thành của mình, và lúc ban đầu hắn không hề có ý định hỗ trợ cho Phe Phái Quý Tộc.

 

Tuy nhiên, vì Bộ Trưởng đã bị giết, hắn trở nên không thể nào trả được món nợ tình nghĩa mà hắn đã nợ Bộ Trưởng khi ông ấy cứu sống hắn trên chiến trường. Vì lý do này, hắn quyết định sẽ trả món nợ đó bằng cách hợp tác với chúng.

 

Hắn sẽ tìm kiếm Công Chúa nếu như nó vẫn còn lẫn trốn và rất có thể là hắn sẽ giết chết nó.

 

Tuy nhiên, hắn đã vô cùng ấn tượng với sự xuất hiện nghiêm trang của Công Chúa khi nó dám gặp mặt hắn, nên hắn đã chọn để cho nó chém hắn với thanh Curtana của nó.

 

… Quả thật hắn là một con người rắc rối.

 

Không giống như là tôi không nghĩ đến kết quả này, nhưng tôi đoán sẽ ổn thôi vì hắn đã quyết định như thế.

 

Anh Hùng Sắt Đá thật sự là một người rất cứng rắn, hoặc có lẽ tôi nên nói rằng là kẻ ngốc khi quá trung thực trước tội lỗi. Vâng có lẽ thay vào đó tôi nên nói hắn là một con người cực kì nghiêm túc.

 

Theo như những gì đang xảy ra trong sự kiện này thì Công Chúa Tinh Nghịch đã sử dụng thanh Curtana của nó để chém Anh Hùng Sắt Đá.

 

Đó là một nhát chém lộng lẫy khi mà nó chém qua đầu của hắn. Nó có thể tạo ra một nhát chém rõ ràng từ trái qua phải, điều này tôi nghĩ ít nhất một phần là do việc huấn luyện của tôi đã mang đến cho nó. Tôi chắc chắn rằng nhát chém đó có thể gây ra cái chết nếu ở trong điều kiện bình thường, với cái đầu bị cắt đứt và rơi ngay xuống đất.

 

Tuy nhiên, Anh Hùng Sắt Đá không hề đổ 1 giọt máu nào cả, và đầu của hắn vẫn còn đang nằm trên cổ gắn với thân mình.

 

Điều này là kết quả của hiệu ứng của thanh Curtana [Lòng Nhân Từ].

 

Với hiệu ứng [Lòng Nhân Từ], khi người sử dụng cảm thấy lòng nhân từ, sự tha thứ đến từ tận đáy lòng của họ đối với mục tiêu mà họ chuẩn bị chém, thì người đó sẽ ân xá và lưỡi dao sẽ không cắt bất cứ thứ gì cả.

 

Mục tiêu sẽ không bị giết chết và dường như là bình thường họ sẽ thường tin rằng khả năng này đã cứu sống họ.

 

Tuy nhiên, ngay cả nếu có một phần tí hon, rất nhỏ trong trái tim của Công Chúa không tha thứ cho hắn, đầu của Anh Hùng Sắt Đá sẽ hoàn toàn bị cắt đứt. Ngay cả với thứ sức mạnh phòng thủ khủng khiếp của hắn, cơ thể của hắn sẽ trở nên vô dụng trước khả năng của [Kết Án] có thể bỏ qua khả năng phòng thủ của mục tiêu, mặc dù điều này chỉ hạn chế ở những vật sống.

 

Tôi không thể không nghĩ rằng Anh Hùng Sắt Đá sẽ làm vậy, vì hắn nhận thức được thực tế này và chấp nhận để cho Công Chúa chém hắn với lưỡi kiếm của nó.

 

Nếu như hắn bị chém, tôi nghĩ Công Chúa Tinh Nghịch đã có ý định bảo tôi làm một điều gì đó trước khi hắn chết hoàn toàn.

 

Tuy nhiên, hắn đã được ân xá bởi Công Chúa Tinh Nghịch.

 

Bằng cách sử dụng thanh Curtana với ý định chém Anh Hùng Sắt Đá, nó đã thể hiện rõ bằng chứng là nó đã chân thành tha thứ cho sự tham gia của hắn vào cuộc nổi loạn này.

 

Nó không chỉ làm thế với Anh Hùng Sắt Đá, mà nó còn sử dụng thanh Curtana nhanh chóng chém luôn cả 4 người đồng đội của hắn, chứng minh rằng nó cũng đã tha thứ cho chúng.

 

Tôi chắc chắn rằng 5 nhát chém đó sẽ giết chết chúng nếu thậm chí chỉ cần có một chút xíu dù là nhỏ nhất 1 sự không tha thứ, và 5 cái đầu của chúng sẽ bay đi. Công Chúa Tinh Nghịch đã tạo ra một cảm xúc thật sự rõ ràng về điều này, vì không hề có một giọt máu nào bị rơi xuống.

 

Tôi nghĩ rằng thậm chí nhóm của Anh Hùng Sắt Đá còn ngạc nhiên hơn nữa về chuyện này.

 

Chúng nhìn một cách chết lặng người khi chúng xác nhận rằng đầu chúng vẫn còn nằm ở trên cổ, và chúng cảm thấy nhẹ nhõm khi mọi chuyện đã xong.

 

Vào thời điểm đó, Công Chúa Tinh Nghịch chiếm lấy sự mở đầu được tạo ra và nhanh chóng bắt đầu “cuộc nói chuyện tẩy não như súng máy” của nó. Khi tôi quan sát điều này từ khoảng cách xa, tôi nghĩ rằng thật sự hơi bẩn khi có thể đọc được suy nghĩ.

 

Vì có thể hiểu được chi tiết về suy nghĩ, mong muốn của mục tiêu cũng như những gì họ đang xấu hổ, và nhiều thứ khác xuất hiện phù hợp với Công Chúa Tinh Nghịch, vì nó không cần phải che giấu bản chất âm mưu của nó trong những ngày này. Tôi thật sự rất ngạc nhiên khi điều đó phù hợp với nó.

 

Tôi hiểu được rằng nó rất khéo léo khi nắm bắt được tâm trí suy nghĩ của nhóm của Anh Hùng Sắt Đá, tương tự như cách người ta chơi một con rối đang nằm trong lòng bàn tay của họ.

 

Vì chỉ có 1 số rất ít người thật sự biết về khả năng của Công Chúa Tinh Nghịch, trông có vẻ như là nó đã có thể điều khiển được Anh Hùng Sắt Đá.

 

Vì nó đã chứng minh được là nó đã hoàn toàn tha thứ cho chúng vào lúc này thông qua việc sử dụng hiệu ứng [Lòng Nhân Từ] của thanh Curtana, nên chúng đã có thể quyết định một cách nhanh chóng.


Yêu cầu cuối cùng của Anh Hùng Sắt Đá là ngay khi cuộc đảo chính này kết thúc với phần thua thuộc về tên Cháu Đích Tôn và đồng minh của hắn, thì tên Cháu Đích Tôn sẽ là tên cầm đầu và là tội phạm hàng đầu. Nhưng hắn muốn rằng thay vì xử tử tên Cháu Đích Tôn thì hay bỏ tù tên đó.


Hắn đi đến quyết định này là vì làm thế thì ít nhất hắn cũng trả được món nợ cho Bộ Trưởng.


Nhờ thế, vì lý do tham gia vào cuộc đảo chính của chúng đã không còn nữa, chúng lấy ngay cơ hội này để rời khỏi cuộc chiến.


Chúng nói rằng chúng vẫn sẽ chú ý đến quá trình tiếp diễn của cuộc chiến này.


Và khi nó kết thúc việc tẩy não nhóm của Anh Hùng Sắt Đá, Công Chúa Tinh Nghịch lau mồ hôi trên trán của nó, nhưng phần nào thì nụ cười độc ác lại xuất hiện trên gương mặt của nó. Sau đó nó nhìn chằm chằm vào vị trí của tôi đang quan sát từ xa, bằng cách sử dụng cánh tay bạc của tôi như một khẩu súng trường bắn tỉa và cây giáo đỏ của tôi thì như thể là viên đạn.


Nó đưa ngón tay cái lên trong khi nó đang cười trên toàn bộ gương mặt của nó có nhiều cứ chỉ thể hiện sự thành công. Nhìn nó chẳng giống một cô Công Chúa chút nào cả, sau khi nó vừa tẩy não 5 người xong trong một khoảng thời gian ngắn.



Team dịch: Just T

Ngày 173<–

–>Ngày 175

THE NEW GATE – Tập 4 Chương 1 Phần 2

THE NEW GATE – Tập 4 Chương 1 Phần 2

Khi họ ra khỏi khu rừng từ phía Nam, vài vùng đồng bằng đã xuất hiện. Sau đó họ đi thêm 30 phút nữa. Từ đó, cỗ xe được lấy ra và họ đi trên đường chính.

Không có sự kiện gì đặc biệt ngoài trừ việc Cuore khá ngạc nhiên với tốc độ của cỗ xe mà Kagerou kéo.

Shin và nhóm của cậu ấy cuối cùng cũng đã đến Cánh Rừng Larua.

Đó là ngọn đồi nơi mà Schnee và những người khác đã quan sát cuộc chiến giữa Shin và Girard, họ rời khỏi cỗ xe.

“Thật tuyệt vời. Ngay cả sau những đòn tấn công hào nhoáng, nơi này vẫn khá ổn.”

Shin, người quan sát khu rừng trong khi đứng trên đỉnh đồi, ngạc nhiên khi không thấy một dấu hiệu gì của sự hủy diệt. Khi bắt đầu cuộc đấu với Girard, việc trao đổi chiêu thức【Cannon Wave】(Sóng Cannon) đã tàn phá rất nhiều cây. Mặc dù những tảng đá và cây to đã bị thổi bay đi do kết quả của cuộc chiến, thiệt hại càng tăng thêm khi chúng được ném vào những cái cây khác ở dưới mặt đất. Shin đã nhìn thoáng qua những thay đổi lúc trước.

Tuy nhiên, bây giờ trong phạm vi tầm nhìn của Shin, cậu ấy không thể tìm thấy bất cứ dấu tích nào của việc đó.

“Sau khi quan sát thì thảm thực vật từ trước và sau cuộc chiến không hề thay đổi, phải không? Hay đúng hơn là đã hồi phục như trước kia, tôi nghĩ rằng những cái cây hồi phục nhanh chóng để phủ lên những vết sẹo hoặc một thứ gì đó giống như thế.”

“Yeah. Khi em quan sát gần hơn, em có thể một vài cây non ở nhiều nơi.”

Khi Schnee giải thích tình trạng của khu rừng. Tiera cũng có suy nghĩ tương tự. Trong khi chỉ về một phần của khu rừng, Tiera nói “Đó là nơi nó đang phát triển, xung quanh khu rừng ban đầu.” với Shin.

“Giống như Cánh Rừng Larua. Không may là tôi chẳng hiểu được nó ngay cả khi em nói như thế.”

Shin đang nhìn chằm chằm về hướng mà Tiera đang chỉ, nhưng cậu ấy không thể phân biệt được sự khác biệt.

Bắt đầu với, khác biệt về kích thước, chẳng có sự phân biệt giữa cây già và cây non.

“Đúng như mong đợi về Schnee-dono và Tiera-dono. Em phải mất 10 năm cho đến khi em hiểu được sự khác biệt.”

“Không thể làm gì khác được tôi đoán vậy, vì sự cảm nhận liên quan đến rừng khá nổi bật đối với loài Elf và loài Pixie (Tiểu Tiên/Tinh Linh). Nhưng có thể tự mình thấy được sự khác biệt cũng khá là hay rồi.”

Schnee khen ngợi Cuore, trong khi mỉm cười. Trước kia, cô ấy dường như đã trực tiếp chỉ dạy cho Cuore cách phân biệt chúng. Cô ấy khá vui khi Cuore có thể lĩnh hội được những gì đã học được một cách đúng đắn.

“Cảm ơn ngài rất nhiều.”

Cuore đáp lời với một nụ cười. Như thể cô ấy không thể chịu được sự vui sướng, đuôi của cô ấy vẫy liên tục qua trái và qua phải.

“Và, chúng ta nên làm gì tiếp theo? Chúng ta đang tiến hành điều tra có đúng không?”

Shin hỏi Cuore, vì cậu ấy không biết phương pháp điều tra nào được sử dụng.

“Về việc điều tra sự tái sinh của khu rừng, chúng ta kiểm tra liệu có sự bất thường gì với những cây đáng lẽ không phát triển ở khu vực này. Vì thật sự là không thể quan sát hết tất cả, phạm vi đã được chia ra, và em quyết định một vài điểm dựa trên đó.”

Khi Cuore nói thế, cô ấy lấy ra một thẻ bài từ túi của cô ấy và vật chất hóa nó. Trong khoảnh khắc tiếp theo, bản đồ của Cánh Rừng Larua xuất hiện. Có những cây to, giống như một cột mốc, và những điểm đặc biệt khác được vẽ lên đó.

“Với cái cây này như là dấu hiệu ở phần trung tâm, khu rừng được chia ra. Vì có nhiều cột mốc không hề thay đổi sau khi chúng tái sinh, chúng ta không nên để mất tầm nhìn vào chúng.”

Nếu các nhà thám hiểm bình thường ở đây, họ sẽ phải cẩn trọng để không đi quá sâu vào trong khu rừng, nhưng cô ấy không phải lo về điều đó nếu đó là Shin và nhóm của cậu ấy.

“…Tôi cảm thấy thật có lỗi khi xin được đi cùng, vì tôi chẳng giúp ích được gì cả.”

Bắt đầu với, việc phân biệt giữa những cái cây mà đã được hồi phục không thể giao cho Shin được. Vì cậu ấy không thể hiểu được điều đó ngay cả khi Tiera có dạy cho cậu ấy.

“Vậy, thế đi cùng với Tiera thì sao? Tiera có thể thu hoạch bất cứ loại cây nào được tìm thấy, và Shin có thể bỏ chúng vào Rương Vật Phẩm, như vậy sẽ rất hiệu quả.”

Nhìn Shin, người đang hờn dỗi và cảm thấy buồn, Schnee đưa ra một đề nghị.

“…Được rồi. Em nghĩ sẽ thuận tiện nhất khi để hai đi chung, vì em và Schnee-dono đều có thể sử dụng Rương Vật Phẩm.”

Cuore cũng đồng ý.

Đối với Shin, cậu ấy chỉ có thể trả lời đồng ý vì ít nhất đó là cách mà cậu ấy sẽ hữu dụng. Hoàn toàn hợp lý khi mà Rương Vật Phẩm là thứ cần thiết.

Mặc dù điều này chỉ mới vừa nói thôi, nhưng Cuore cũng có thể sử dụng Rương Vật Phẩm. Đối với thẻ bài mà cô ấy lấy ra từ túi trước đó không lâu, thật sự cô ấy có thể sử dụng Rương Vật Phẩm.

Với chủ đề này, cậu ấy nhớ rằng Tiera đã nói về những thành viên trong Hoàng Tộc hoặc những người lớn tuổi cũng có Rương Vật Phẩm.

Cuore là con của Nhân Thú Vương, nói ngắn gọn là thuộc về Hoàng Tộc. Nên thật dễ hiểu khi cô ấy sở hữu Rương Vật Phẩm, nếu cô ấy thừa hưởng những khả năng như một hậu duệ của Girard.

“Vậy, hãy chia thành ba phần. Chỉ cần xác nhận, có bất kỳ sự thay đổi nào ngoại trừ những cây bất thường xuất hiện cho đến hiện tại?”

Có gì đáng lưu tâm cho việc thu hoạch này không? Schnee hỏi Cuore.

“Theo những gì đã được xác nhận, thì chẳng có gì như thế cả. Trong thực tế thì cây cối không phát triển tự nhiên chỉ được phát hiện hai lần trong quá khứ, khi những người mạnh chiến đấu trong một cuộc đấu tay đôi. Đầu tiên, thứ được tìm thấy sau trận chiến giữa Long Nhân và Nhân Thú, là ‘Fairy Grass’ (Cỏ Tiên). Cây thứ hai được tìm thấy, sau trận chiến giữa Lord và Elf, là ‘Phantom Grass’ (Cỏ Ma Quỷ). Chỉ có hai loại cây đó là được ghi nhận lại. Vì cả hai được tìm thấy ở nhiều nơi, em nghĩ ai đó sẽ tìm được một thứ gì đó vào lần này.”

Tuy nhiên, có thể nói rằng vì số lượng cây đã tăng lên, có thể sẽ không còn sót lại. Đó chỉ là một thứ tạm thời.

“Cô định chia công việc như thế nào? Có tốt không khi chia thành 3 phần?”

Shin di chuyển ngón tay đến 3 điểm tròn trên bản đồ trong khi Cuore lắng nghe.

Như Cuore nói, không thể kiểm tra Cánh Rừng Larua với số lượng người ít như thế này, nên phạm vi điều tra phải bị thu hẹp để một mức độ nào đó.

Mặc dù những người còn lại không hề có bản vẽ, tất cả thành viên đều biết được phạm vi điều tra.

“Mọi người có thể không quen với Cánh Rừng Larua, nên em không phiền khi tăng khu vực điều tra của em lên.”

Schnee không đồng ý với lời nói của Cuore.

“Vì việc điều tra như thế này, tôi đã được thực hiện qua rồi, chẳng có vấn đề gì cả. Tốt hơn hết là Cuore và tôi sẽ tăng phạm vi điều tra lên và giảm khu vực của Tiera và Shin xuống. Mặc dù Tiera có thể phân biệt được, cô ấy chưa hề xử lý một kiểu yêu cầu như thế này, nên có thể sẽ tốt thời gian hơn.

“Em đồng ý. Em nghĩ làm vậy sẽ tốt hơn.”

Tiera đồng ý với đề nghị của Schnee.

Tiera chưa tiến vào khu rừng này suốt hơn 100 năm. Mặc dù cô ấy là Elf, thực tế là cô ấy đã không dành quá nhiều thời gian để vào một khu rừng, là điều không thể phủ nhận được.

Ngoài ra, Shin sẽ đi cùng với cô ấy. Schnee nghĩ nếu chỉ có những người mới bắt đầu thì công việc sẽ bị chậm trễ hơn. Cùng lúc đó, cô ấy xem đây như là một cuộc huấn luyện để khôi phục lại nhận thức cho Tiera.

Trong khi đó, Shin, trước mặt Schnee và Tiera người đã có thể phân biệt cây cối bằng trực giác, đã nhắc nhở cậu ấy không hề hữu dụng gì ngay cả khi cậu ấy là người đề nghị họ làm chung. Một lần nữa vai cậu ấy hạ xuống.

“Anh xin lỗi vì đã trở thành gánh nặng…”

“Em sẽ nói cho anh biết làm cách nào để nhận ra sự khác biệt~”

Tiera vỗ nhẹ vào vai Shin để an ủi cậu ấy.

“Không sao đâu, Shin-dono. Lúc đầu em cũng không biết sự khác biệt là như thế nào.”

Trong khi Cuore là một  Nhân Thú, cô ấy sở hữu kiến thức và kinh nghiệm mà có thể cảm nhận sự thay đổi của khu rừng một cách nhanh chóng. Tuy nhiên, đó là kết quả của nhiều năm nỗ lực. Nếu Shin có thể làm thế từ lúc đầu, thì chẳng ai gặp khó khăn trong vấn đề này cả.

“Vậy thì, hãy sao chép bản đồ. Sẽ rất rắc rối nếu nhớ nhầm.”

Schnee nói thế, kích hoạt Skill【Transcription】(Sao Chép). Đó là một Skill sao chép, những mô hình và đặc điểm được vẽ lên tờ giấy.

Trong kỷ nguyên Game, đó cũng là một Skill được dùng để chia sẻ dữ liệu bản đồ giữa các Game Thủ. Shin cũng học được cách sử dụng nó, nhưng cậu ấy khá ấn tượng khi nghĩ rằng “nó có thể sử dụng theo cách này sao?”

“Được rồi, khởi hành thôi!”

Trong trường hợp một người hoàn thành nhanh hơn dự kiến, thì sẽ đi cùng với một người khác vẫn chưa hoàn thành, và những hạn chế  và nơi gặp mặt trong trường hợp không hoàn thành đã được quyết định. Sau đó, tất cả thành viên tản ra khắp khu rừng.

.

“Bây giờ thì cái gì bất thường nào?”

“Đi về phía trước thêm một chút nữa, đúng không? Vì em sẽ dẫn đường, nên anh sẽ học trong khi quan sát.”

Trong khi di chuyển qua khu rừng, Shin nhận được lời hướng dẫn về tên và tác dụng chữa trị của những loài hoa, mà không được tính là vật phẩm ở trong Game, cũng như sự khác biệt giữa cây già và cây non từ Tiera.

Không có loại cỏ nào tên là ‘cỏ dại’; Ngay cả khi có một từ như thế, cỏ giống như Shin vậy có một cái tên tương ứng với nó. Có sự khác biệt với những cái khác, như là cách nó nở hoa hoặc cách nó phân tán hạt.

Tiera nói về sự phát triển của những thực vật nở hoa và vật phẩm có thể sử dụng được từ loại cây đó ở trong thế giới. Shin khá ấn tượng với khả năng của một vài thứ được tạo ra, nếu kết hợp với kỹ thuật vốn có của cậu ấy.

“Shin, đây là cây già hay cây non?”

“…Cây già?”

“Sai rồi, đây là cây non.”

“…Thật không?”

“Thật mà.”

Tuy nhiên, một câu hỏi khác là liệu Shin có thể nói được sự khác biệt hay không, ngay cả khi cậu ấy biết đó là cây non. Ngay cả Cuore cũng phải mất 10 năm mới có thể nắm bắt được sự khác biệt. Chẳng có cách nào để một người nghiệp dư như Shin có thể dễ dàng làm điều đó cả.

“Hmmmmmm…”

Shin nghe theo ví dụ của Tiera và trên đường đi, những câu hỏi tương tự được lặp lại, mặc dù hầu hết chúng chỉ được trả lời đúng một cách ngẫu nhiên. Ngay cả khi Shin mở to mắt ra trong khi quan sát, cậu ấy cũng không thể phân biệt được nó.

“Thật sự là anh không thể phân biệt được.”

“Ngay cả với một High Human cũng khó nữa sao?”

“Nguyên liệu ngày trước có thể phân biệt được với【Analyze】 và【Appraisal】(Phân Tích và Thẩm Định), nhưng với những loại cỏ như vầy, nó được xem như những loài cỏ dại.”

Với Tiera người chỉ yên lòng một chút, Shin nhặt cây cỏ mà cậu ấy được dạy khoảng một phút trước và trả lời.

Cây cỏ mà cậu ấy giữ trong tay, có thể hữu dụng nếu cậu ấy định dùng nó làm nguyên liệu. Nhưng nếu họ thêm tác dụng bổ sung, tỉ lệ thất bại có thể sẽ tăng lên trong vài trường hợp. Và chẳng có lý do gì để kiểm tra hay sử dụng loại cỏ này cả.

“Nhưng nếu em có thể phân biệt nó một cách dễ dàng thì có thể giúp được gì đó cho anh. Tuy nhiên, anh có thể thấy tên của loại thảo dược này bằng【Analyze】. Những thứ như thế này, đáng lẽ không mọc trong khu vực này.”

“Cái gì?”

Shin ngừng chuyển động trước câu nói của Tiera. Theo như Shin biết, nó được thẩm định để xác định vật phẩm đó. Cho dù cậu ấy có thẩm định nó như thế nào, thì chỉ có thông tin của loài “Cỏ A” được hiển thị.

Nhân tiện thì, thứ mà Tiera vừa nhặt lên là “Cỏ Vàng” và “Hoa Trắng Thuần Khiết”, mỗi loài đều là một thành phần trong Potion và Ether. Đó là nguyên liệu với khả năng phục hồi cao hơn những lọ Potion thứ hạng thấp, ngay cả khi không được thay đổi.

“Trận chiến giữa anh và Girard mang đến vài tác dụng sao?… Đúng rồi, không phải có sự khác biệt giữa Skill【Analyze】của tôi và Tiera sao? Không, nhưng cô ấy đã học nó từ ‘Secret Book’ (Sách Bí Mật) tôi đưa mà…”

Trong khi bỏ Cỏ Vàng vào Rương Vật Phẩm, Shin lên tiếng đầy nghi ngờ.

“Em không biết. Nhưng chỉ có cái tên được hiển thị, khi quan sát bằng【Analyze】của em. Mặc dù em đã nghe điều đó từ Chủ Nhân, em nghĩ thông tin chi tiết sẽ được hiển thị khi thẩm định được sử dụng, đúng không? Nhưng chẳng hề có chuyện đó.”

Như Tiera nói, nếu các điều kiện được đáp ứng, gợi ý và hiệu quả chi tiết của vật phẩm sẽ được hiển thị khi thẩm định được kích hoạt. Tuy nhiên với Tiera, thông tin như thế đã không xuất hiện.

“Thật sự… hmm?”

Shin cố học tên của loại cỏ gần đó bằng cách nhìn chằm chằm vào nó. Nhưng đúng như dự kiến, cậu ấy không thể thấy được gì. Cùng lúc đó, trong tầm nhìn của cậu ấy, cậu ấy nhận thấy một thứ màu tối.

“Thứ này là, sắt đen?”

Chuyện gì đã xảy ra với mặt đất vậy, là một nguyên liệu mà các thợ rèn rất quen thuộc.

Nhìn vào tình trạng của nó, có thể là nó xuất hiện một cách tự nhiên từ mặt đất bị đào lên bởi động vật, hoặc nó xuất hiện trên mặt đất khi đất bị rửa trôi bởi mưa.

“…Chỉ với【Analyze】…”

Đột nhiệt nó xuất hiện trong tâm trí của Shin, cậu ấy nhìn vào quặng kim loại với Skill【Appraisal】.

“…Anh có thể thấy nó. Hey, thật sự, anh có thể thấy nó.”

“Chuyện gì thế?”

“Mặc dù anh chỉ nhìn vào một nguyên liệu dạng kim loại bằng【Analyze】để thử nghiệm, anh có thể thấy được tên của nó. Mặc dù trước kia nó giống như là ‘Kim Loại A’ hoặc ‘Quặng A’.”

Theo suy đoán của Shin, cậu ấy nghĩ rằng đặc tính chủng loài và nghề nghiệp có thể có liên quan, dường như đó là một gợi ý. Cái tên liên quan đến kim loại được hiển thị như thể đó là một điều tự nhiên.

Theo quan điểm về khả năng, Shin đang ở đỉnh cao của Nghề Thợ Rèn, mặc dù đó không phải đặc trưng chủng loài của cậu ấy. Kết quả là, tên của thứ liên quan đến Nghề Thợ Rèn có thể được hiển thị.

“Em tự hỏi điều đó có ý nghĩa gì?”

“Eh? Đợi đã, bộ em không hiểu sao!”

Tiera nói với vẻ ủ rũ khi Shin gật đầu hiểu ý.

“Xin lỗi xin lỗi. Nghề của anh có thể tương tự như Dwarf, anh đoán vậy. Nên những thứ như Skill cá nhân và đặc trưng chủng loài có chút ảnh hưởng vào thẩm định, em có nghĩ thế không?”

“Em là Elf nên em có thể thấy được những thứ liên quan đến cây cối, và vì Shin là Thợ Rèn nên anh có thể nhìn thấy những thứ liên quan đến kim loại?”

“Yeah có thể hiểu như vậy. Mặc dù đó chỉ là suy đoán, anh nghĩ vậy.”

Shin nghĩ cậu ấy sẽ xác nhận điều đó với Schnee và Cuore sau.

“Vậy, bên cạnh việc nhìn thấy Cỏ Vàng và Hoa Trắng Thuần Khiết, em có thấy gì kỳ lạ không?”

“Oh, vâng. Chẳng có gì đặc biệt cả. Chỉ có một điều liệu nó có tạo ra gì sau đó hay không. Nhưng chúng ta không cần lo về điều đó.”

Suy nghĩ của Tiera, dường như không hề ngu ngốc. Từ lời khẳng định của cô ấy, chẳng nghi ngờ gì, có khá nhiều tác hại từ việc cô ấy đã không vào rừng suốt một khoảng thời gian dài.

Việc điều tra sau đó khá nhanh chóng, một phần vì sự hiểu biết của Shin về Cỏ Vàng và nhiều thứ tương tự như nguyên liệu.

Để phòng hờ, trong khi Shin thu thập nó, Tiera kiểm tra liệu có gì thay đổi hay không, và sau đó di chuyển ngay lập tức nếu không có gì.

Mặc dù Schnee và Cuore đang trên đường đi, cùng lúc đó, Shin và Tiera gần như hoàn thành việc kiểm tra phạm vị họ được giao.

.

Sau khi điều tra, Cuore báo cáo kết quả.

“Chúng tôi phát hiện ra Cỏ Vàng và Hoa Trắng Thuần Khiết ở đây. Mọi người thì sao?”

“Ta cũng thấy được cái tên. Và số lượng lớn của chúng.”

Schnee dường như cũng có những khám phá tương tự.

“Ở đây cũng vậy, nhưng số lượng không nhiều như thế.”

“À, không thể phát triển ở cả hai nơi với một số lượng lớn.”

Nhận xét của Shin được xác nhận, khi Tiera biết chi tiết của nguyên liệu.

“Nhân tiện thì, mặc dù chẳng còn gì để làm với việc điều tra, khi một vật phẩm chưa được thẩm định được kiểm tra bằng phân tích, thì việc hiện tên của thứ đó có liên quan đến đặc tính của chủng loài hay Nghề không?”

Shin xác nhận liệu suy nghĩ của cậu ấy có đúng hay không.

“Với em, nếu đó là dao găm và cung, em có thể thấy tên của nguyên liệu ma thuật trước khi thẩm định. Có lẽ, đó là vì em đã sử dụng những vũ khí đó suốt một khoảng thời gian dài, đúng chứ?”

Cuore hiển thị dao găm và cung của cô ấy khi cô ấy vật chất hóa nó. Ngay cả từ mắt của Shin, có thể hiểu rằng những vật phẩm đó được bảo quản rất đúng cách.

“Em thì tương tự như Tiera. Em có thấy nếu nó liên quan đến thực vật. Cũng như một vài quặng và kim loại, nếu là những thứ ở thứ hạng thấp.”

Về nhóm quặng kim loại, có thể vì cô ấy đã quan sát việc rèn của Shin trong suốt một khoảng thời gian dài, đó là điều Schnee nói.

“Những điều, khác với kỷ nguyên Game, dường như xuất hiện liên tục đúng không?”

“Vì chúng ta cũng không hoàn toàn hiểu nó.”

Schnee trả lời, đến Shin người đã nói nhỏ tiếng.

.

Sau đó chẳng có rắc rối gì đặc biệt, và nhóm của họ trở về Elden.

Có thể nói rằng cũng đã vào buổi tối. Khi họ trở về Guild, họ hướng đến quầy lễ tân.

“Yêu cầu đã được hoàn thành. Xin hãy xác nhận.”

“Vâng ạ -- Đây đúng là bộ phận của con Goblin. Yêu cầu đã được hoàn thành. Xin hãy cầm tờ giấy này đến chỗ quầy phần thưởng để nhận thưởng ở đó.”

Người lễ tân xác nhận đó là tai của Goblin, viết gì đó lên tờ giấy và đưa nó cho Shin. Giống như ở Guild Bayreuth, phần thưởng không được trao trực tiếp tại quầy lễ tân.

“Ngoài ra, tôi có một điều muốn nói với ngài.”

Trước khi Shin nhận tờ giấy và rời đi, người lễ tân nói.

“Vâng, chuyện gì thế?”

“Shin-sama, chúng tôi đã nhận được tin nhắn từ Chủ Guild của Guild của các nhà thám hiểm ở chi nhánh Bayreuth, Barlux-sama.”

“Tin nhắn?”

“Đúng vậy. Tin nhắn tương tự được gửi đến mỗi chi nhánh. Nội dung thì ở trong đây.”

Người lễ tân giao một phong bì sau khi nói thế. Việc truyền tải giống như là được viết ra thông qua Mind Chat.

“Nếu là Shin thì có thể có nhiều nhà thám hiểm khác có cái tên giống như vậy, đúng không?”

“Thẻ Guild được dùng để xác nhận danh tính. Vì phản ứng ma thuật là đặc thù của mỗi thẻ, trừ khi nó được rèn, tôi sẽ không bao giờ nhầm lẫn với người khác đâu.”

“Tôi hiểu rồi. Tôi hiểu rồi.”

Shin rời quầy lễ tân, và đi chung với những người còn lại.

“Nó đến từ Barlux?”

“Dường như là vậy.”

Cậu ấy gật đầu khi Schnee hỏi thế, và mở phong bì ra. Có một lá thư ở bên trong, và chỉ có vài dòng thông tin được viết ra. Nội dung như sau “Chúc mừng, Shin. Có sự triệu tập ngài từ Cung Điện Hoàng Gia. Tôi muốn ngài trở về càng sớm càng tốt.”

“Tại sao anh lại nhận được sự triệu tập từ Cung Điện Hoàng Gia?”

“À, anh không biết.”

“Đó là điều nằm ngoài sự hiểu biết của anh có đúng không?”

“Không… không, không phải,… có lẽ vậy?”

Mặc dù cậu ấy nhanh chóng trả lời rằng mình không biết gì với Tiera người đang khá ấn tượng, một thứ đến với tâm trí của cậu ấy từ lời nói của Schnee.

(Đừng nói là, về thanh kiếm của con Skull Face mà đã bay vào Lâu Đài Hoàng Gia nha?)

Ngoài ra, cậu ấy không thể nghĩ thêm điều gì về việc đó cả.

Cậu ấy nghĩ về việc liệu cậu ấy đã làm gì có liên quan giữa cậu ấy và thanh kiếm đó, sau khi cậu ấy nhớ lại rằng cậu ấy đã nói về thanh Thánh Kiếm cho Celica và Els.

Trận chiến mà cậu ấy chống lại con Skull Face Leve cao với một thứ vũ khí cực mạnh, có khả năng đã được truyền đi.

Vì điều đó không được viết trong nội dung của bức thư, cậu ấy không còn lựa chọn nào khác ngoài việc xác nhận điều đó khi gặp Barlux sau.

“Trước khi lên thứ hạng, liệu anh có thể bỏ qua việc triệu tập này không?”

Bất kể sự tự do vốn có của một nhà thám hiểm, bỏ qua việc triệu tập từ Cung Điện Hoàng Gia là điều không tưởng.

Dĩ nhiên, ngay cả khi Shin và và những người khác bỏ qua Bayreuth, họ cũng không thể đi ngay được.

Tuy nhiên, chẳng có ích lợi gì ngay cả khi họ tạo ra rắc rối theo cách riêng của họ. Bây giờ, Shin vẫn dự định rằng sẽ hoạt động như một nhà thám hiểm. Sự can thiệp của quốc gia sẽ rắc rối nếu danh tính của cậu ấy, một High Human (Người Cao Cấp), bị tiết lộ.

Để tách biệt với những quốc gia, Shin đã không biết quá nhiều về thế giới này. Hành động theo lẽ thường tình như khi ở trong Game và thế giới trước kia là kế hoạch tệ ở giai đoạn hiện tại.

“Em sẽ đi cùng với anh.”

“Em cũng vậy.”

Schnee và Tiera nói thế như thể đó là điều hiển nhiên. Cuore không đủ khả năng để đi cùng, và họ tạm chia tay ở đó.

“Mmmm…”

“Vậy, đừng làm khuôn mặt ảm đạm đó. Vào lúc này, nói với tôi khi Wolfgang rảnh, vì tôi phải giao một thứ.”

Shin trấn an Cuore, người đang kiềm nén mong muốn của mình để đi cùng với họ, được phản ánh trên gương mặt của cô ấy bằng cả tấm lòng. Và sau đó, cậu ấy xác nhận lịch trình của Wolfgang.

Vì Wolfgang đã bận, cậu ấy nghĩ có lẽ cũng tốt sau khi vấn đề điều tra ở đây đã hoàn tất, nhưng không khả quan lắm.

“Mặc dù hội nghị có thể kéo dài, vì sau đó còn có cả việc giấy tờ, tôi nghĩ tốt hơn hết là chúng ta nên đợi cơ hội ở nhà. Nên chúng ta sẽ không phải đuổi theo anh ta.”

“Rõ.”

◆◆◆◆

Team dịch: Just T

Tập 4 Chương 1 Phần 1<–

–>Tập 4 Chương 1 Phần 3

Dự Án Gaia – Tập 1 ~ Chương 4: Trao Đổi – Phần Đầu

+++Moonlight Castle – Phòng nghị sự+++

“!!!”

Khi nghe hai từ “ông xã” vang lên, Arthur chỉ có thể ngơ ngác mà nhìn Jin, mặc dù bị dịch chuyển đến một thế giới mới nhưng những thiết lập về phương diện tình cảm mà cậu dành riêng cho cô vẫn còn đó, và thứ tình cảm kia lúc này đã trở nên thật hơn bao giờ hết.

“Ông xã, có chuyện gì không ổn sao?”

Jin lo lắng hỏi.

“À… kh… không có gì! Chẳng qua là do ta rất vui khi gặp lại em… chỉ là…”

 “Vâng?”

Jin mỉm cười khi biết người mà cô yêu quí vẫn nhớ đến cô, nhưng những lời tiếp theo của Arthur ngay lập tức khiến người cô cứng lại.

“Chỉ là em không nên gọi ta bằng “ông xã” nữa… đó chỉ là do lúc ta không tỉnh táo bắt em gọi mà thôi, hiện tại tên ta là Arthur S. Maxwell – Đại chủ nhân của Moonlight Castle, và em có thể gọi ta bằng ngài Arthur.”

Lý do Arthur không muốn Jin gọi cậu là “ông xã” vì trong toàn bộ những thiết lập về tình cảm mà cậu cài đặt cho cô tuy có đề cập đến chuyện “Đem lòng yêu chủ nhân của mình” nhưng không hề đề cập đến vấn đề vợ chồng nào cả, và khi đó mọi thứ chỉ là trong game mà thôi, hoàn toàn không phải thật.

Việc cô gọi cậu là “ông xã” lúc này khiến cậu vô cùng ái ngại, vì đó là hai từ mà cậu ra lệnh cho Jin gọi mình ngay khi Moonlight Castle được xây dựng xong, chứ không phải do cậu thiết lập cho cô gọi như vậy.

Ở thế giới thực, Arthur là một người cô đơn.

Cậu mất cha mẹ ngay khi lên 1, mọi kí ức của cậu về họ chỉ có sự mơ hồ, người thân duy nhất của cậu chỉ còn lại mỗi ông. Arthur được ông của mình nuôi nấng cho đến khi đến tuổi 22 và có được một công việc tốt, sau đó thì ông ấy cũng ra đi với nụ cười mãn nguyện trên khuôn mặt.

Đó cũng là lúc mà cậu bước vào con đường đời thực sự.

Nó vốn không giản dị như cách mà người này được người kia tặng một viên kẹo ngọt, rồi mỉm cười tin rằng bây giờ và vĩnh viễn về sau luôn luôn nếm được sự ngọt ngào ấy.

Từ một chàng trai 22 tuổi đầy hoài bão trở thành một kẻ mất hết niềm tin vào xã hội, bị đồng nghiệp mà mình xem như bạn bè lợi dụng, phải luồn cúi với sếp lớn, bị đuổi việc, và phải cúi đầu quỳ lạy để có nổi một công việc kiếm sống … rồi từ đó sa vào rượu bia, nhục dục…

Con đường ấy chẳng có gì tốt đẹp cả, chỉ đầy bất hạnh và đau thương, khiến cho nước mắt cậu mặn thêm, niềm tin nhỏ lại và ánh nhìn đối với cuộc sống trở nên chậm rãi hơn.

Khoảng thời gian tiếp theo đối với Arthur là một cuộc sống nhàm chán, không tình yêu, không bạn bè, chỉ biết cắm đầu vào công việc, rồi về nhà nghỉ ngơi, còn không thì lại đi rượu chè, gái gú…

Một vòng xoáy vĩnh viễn không có hồi kết.

Tưởng như vòng xoáy kia là vĩnh hằng, nhưng có vẻ như Arthur đã lầm khi Legend Of Conquests xuất hiện trong cuộc đời cậu, đó là thứ duy nhất giúp cậu cảm thấy mình vẫn còn sống.

Arthur bắt đầu chơi trò này từ khi 24 tuổi. Ban đầu, mục đích cậu chơi nó chỉ vì đó là game mới ra lò và cậu cũng khá thích game. Và ở đó, cậu đã gặp được những người mà mình có thể thực sự xem là bạn, có thể tận hưởng những giây phút vui vẻ quên trời quên đất. Rồi dần dần, Legend Of Conquests cũng đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống tẻ nhạt của Arthur, giúp cậu bỏ được cái tính “ăn chơi sa đọa” đang ngày càng làm cậu trở nên mục ruỗng.

Và khi Arthur ở tuổi 30, một độ tuổi phù hợp để một người đàn ông đã có một sự nghiệp ổn định kết hôn, nhưng cậu khi đó đã trở thành một tên nghiện game chính hiệu, và dĩ nhiên là không có chút hứng thú nào đối với phụ nữ chứ đừng nói đến việc tìm kiếm nửa kia của đời mình.

Có Legend Of Conquests đã là quá đủ rồi, đó là những gì cậu nghĩ ngày ấy, và đến tận bây giờ suy nghĩ kia vẫn không hề thay đổi.

Nhưng sâu thẳm trong thâm tâm Arthur thì cậu vẫn là một kẻ cô đơn, cậu vẫn muốn thử cái cảm giác được người mình yêu gọi “ông xã” một lần, đó cũng là nguyên nhân dẫn đến việc cậu ra lệnh cho Jin gọi mình như vậy.

Và Jin đã gọi cậu bằng hai từ ấy suốt 7 năm cho đến khi Legend Of Conquests dừng hoạt động, nhưng đối với một người chưa từng có tình yêu thực sự nào như Arthur thì hai từ kia chỉ khiến cậu cảm thấy hối hận hơn là thích thú, vì vậy cậu quyết định dừng lại.

Jin ngay lập tức đi đến trước vị trí mà Arthur ngồi, rồi bĩu môi chống nạnh ương bướng cúi xuống nói.

“Không muốn!”

Tưởng như Jin sẽ nghe lời của mình, nhưng có vẻ như cậu đã nhầm, cô không những không nghe mà còn làm bộ mặt có thể sát hại vô số trái tim của bất kì người đàn ông nào với cậu.

Mùi hương thơm nhàn nhạt tỏa ra từ cơ thể của Jin dần dần lan vào khoang mũi  Arthur như muốn làm cậu chìm đắm trong nó, khoảng cách giữa khuôn mặt hai người chỉ cách nhau một khoảng nhỏ mà thôi, nếu bất kì ai nhích lên thêm một chút thì việc “môi chạm môi” chắc chắn sẽ không thể tránh khỏi.

Điều này khiến Arthur cảm thấy không nên thốt ra những lời mình vừa nói lúc trước, vì chúng vốn là thứ mà một người đàn ông không nên nói, nhưng đã đâm lao thì phải theo lao, cậu vẫn tiếp tục hỏi.

“Tại sao?”

Nghe vậy, Jin nhanh chóng đứng thẳng người lên trả lời.

“Vì “ông xã” là cụm từ rất đặc biệt đúng không? Vì vậy mà ông xã mới ra lệnh cho em gọi ông xã là “ông xã” chỉ khi chúng ta ở riêng với nhau đúng chứ?”

Lông mày Arthur giật giật, có vẻ như Jin hoàn toàn không hiểu cụm từ kia có ý nghĩa gì, mà đơn giản chỉ nghĩ rằng chúng rất đặc biệt.

*Ôi… ngây thơ đến mức miễn bình luận… mà cũng đúng thôi, hai từ đó vốn không có trong thiết lập của Jin, như vậy cũng tiện cho việc giải thích.*

Arthur nhanh chóng đưa tay lên trước mặt “Èhem” một cái rồi bắt đầu công cuộc phổ biến tư tưởng của mình.

“Thực ra ý nghĩa của chúng tương đương với cách gọi cũ – Chủ nhân, do ta muốn thử cách xưng hô mới nên mới đặc biệt yêu cầu em gọi ta như vậy, hiện tại yêu cầu đó đã hết hiệu lực, nếu em gọi ta là – Ngài Arthur thì nó còn gần gũi hơn cụm từ kia nữa, nếu em vẫn muốn gọi ta bằng ông xã thì ta cũng không cấm đâu.”

Mặc dù cảm thấy có chút hổ thẹn về sự dối trá của mình nhưng Arthur vẫn quyết định lờ đi những cảm giác đó.

“Thì ra là vậy, ngài Arthur! Đáng ra ngài phải giải thích cho em sớm hơn chứ.”

“À… ừm… thực ra khi ta thức dậy thì có một vài việc quan trọng phải bàn bạc gấp với Frantz…, nên không thể gặp em sớm hơn được, mà… làm sao em biết ta đã thức lại khi chưa gặp Walter?”

Jin không nói gì mà chỉ mỉm cười, đưa tay vào không gian hòm đồ cá nhân của mình rồi lấy ra một chiếc hộp nhỏ được làm bằng gỗ, phía trên bề mặt nắp hộp được khắc lên hai đôi cánh chim sau đó đặt chiếc hộp đến trước mặt Arthur .

Bề ngoài của chiếc hộp này trông vẫn còn như mới, chứng tỏ được bảo quản rất tốt, nhưng chiếc hộp lại tỏa ra một loại năng lượng kì bí nào đó thôi thúc kẻ nhìn vào mở nó ra.

“Là nó sao…”

Dường như Arthur biết thứ trong chiếc hộp là vật gì, cậu nhanh chóng mở chiếc hộp ra.

ĐÙNG…

Ngay khi chiếc hộp bị mở ra thì một luồng sóng ma pháp cực mạnh dưới dạng một mũi tên ngay lập tức bắn thẳng về phía Arthur.

Mọi thứ chỉ xảy ra trong chớp mắt, chỉ là Arthur như đã liệu trước mọi việc, cậu liền sử dụng – [Special Skill: Exsiccate Magic] (Kĩ năng đặc biệt: Cô đặc ma thuật)

Toàn thân Arthur ngay lập tức tỏa ra một vầng hào quang màu cam——.

ẦM…

Mũi tên tạo thành từ luồng sóng ma pháp kia đâm thẳng vào giữa ngực Arthur.

Tưởng chừng như lồng ngực của Arthur sẽ bị mũi tên kia xuyên thủng nhưng dường như nó bị một thứ gì đó cản lại, và thứ vừa cản lại mũi tên kia chính là ánh hào quang màu cam kia.

Trong Legend Of Conquests, khi người chơi đạt đến một cấp độ nhất định, họ có thể học được những kĩ năng đặc biệt dành riêng cho chủng tộc của mình.

Vầng hào quang tỏa ra từ Arthur chính là một trong số đó.

[Exsiccate Magic] là một trong số những con bài tẩy mạnh nhất mà Arthur có thể sử dụng, kĩ năng đặc biệt này cho phép cậu tạo ra một loại lá chắn ma pháp bằng cách cô đặc sức mạnh ma thuật thành một loại hào quang để bảo vệ chính mình trong vòng 10s. Đổi lại, Arthur sẽ không thể sử dụng bất kì một loại ma pháp nào cho tới khi thời gian hiệu lực của [Exsiccate Magic] kết thúc.

Xẹttttttt… xẹt…. xẹt …

Tuy uy lực của mũi tên ma pháp kia rất mạnh mẽ nhưng nó không phải là một mũi tên có năng lượng ma thuật vô tận, kích cỡ của mũi tên dần dần thu nhỏ lại đến khi nó hoàn toàn biến mất.

Ngay khi mũi tên ma pháp kia biến mất thì chỉ vài giây sau – [Exsiccate Magic] của Arthur cũng hết hiệu lực.

Cậu chuyển tầm mắt vào vật bên trong chiếc hộp gỗ kia.

Khác với vẻ ngoài mới tinh, lớp gỗ bên trong chiếc hộp đang dần bị phá hủy bởi một chiếc vòng kim loại có hình đầu của một con rồng ở giữa đang tỏa ra một loại năng lượng ma thuật màu lam ra xung quanh.

Arthur biết thứ này là gì.

[Favour Of The Dragon] (Ân huệ của rồng)

cong-lee-2015-08-26-18-15

Vật phẩm được tạo ra từ công sức ngày đêm phiêu lưu của Arthur và những đồng đội để thu thập nguyên liệu chế tạo ra một biểu tượng dành cho [Elite Entities].

[Favour Of The Dragon] chỉ có duy nhất người đứng đầu [Elite Entities] mới có thể sử dụng, thứ này chính là chìa khóa cho phép Arthur đi đến tất cả những khu vực ẩn – nơi mà kĩ năng [Gate] hay [Moonlight Path] của Moonlight Castle không thể nào sử dụng để đi đến được, và bất cứ ai muốn tự do ra vào những khu vực ẩn kia đều phải qua sự cho phép của cậu, có thể gọi nó là một loại biểu tượng cho người có quyền lực cao nhất của [Elite Entities] vậy.

Trước khi bước vào chế độ [Sleep] thì Arthur đã để lại thứ này cho Jin với dặn dò không được mở ra, mà chỉ dùng làm vật mang tính tượng trưng, với mong muốn khi cậu và những đồng đội không còn nữa thì cô chính là người đứng đầu của nơi này trên danh nghĩa, nhưng có vẻ như cậu đã làm một chuyện không cần thiết rồi.

*Ma pháp chống trộm do Minet thiết lập vẫn mạnh như ngày nào*

Arthur thầm nghĩ.

Nếu vừa rồi cậu không sử dụng một trong số những con bài tẩy mạnh nhất là [Exsiccate Magic] – kĩ năng có thể biến người sử dụng trở nên “vô đối” trong vòng 10s nếu không bị trúng những kĩ năng phá giải ma thuật như [Dispel Magic], thì ma pháp vừa rồi của Minet có thể thổi bay hoàn toàn 50% HP (Health Point/Máu) của cậu đi ngay lập tức, đó là nếu Arthur có thể thấy được thanh HP của mình mà thôi.

Về phần Jin ở bên này thì cô khẽ thở phào một hơi.

Khi Jin thấy mũi tên ma pháp kia bắn về phía ngực của Arthur thì cô đã định sử dụng kĩ năng của mình bảo vệ cậu, vì cô biết thứ vừa ghim vào người Arthur hoàn toàn có thể khiến cô bán sống bán chết nếu không tránh nó ngay lập tức khi vẫn ở trong hình dạng của một Human.

Chỉ là Arthur còn nhanh hơn cô một bước, như thể đã đoán trước được vậy.

“Trước đó, năng lượng tỏa ra từ chiếc hộp có chút thất thường hơn mọi khi, đến khi em nghe một tiếng động lớn phát ra từ phòng của ngài. Cùng lúc đó thì năng lượng tỏa ra từ chiếc hộp đã giảm xuống rõ rệt, vì vậy em chắc chắn là ngài đã thức dậy và đi đến một khu vực khác, nên… em dùng chiếc hộp để theo dấu ngài…”

Jin rất nhanh trả lời cho câu hỏi trước đó của Arthur.

Đây cũng là một chức năng đặc biệt của [Favour Of The Dragon], nếu một người nào đó được chính Arthur chỉ định giữ nó, thì người đó có thể tìm đến vị trí của cậu bằng cách kiểm tra lượng ma lực tỏa ra từ [Favour Of The Dragon], ở càng gần Arthur thì lượng ma lực từ vật phẩm này tỏa ra sẽ mạnh hơn và ngược lại sẽ yếu hơn nếu ở xa hơn, chức năng này giống như một loại máy dò tìm vậy.

“Ừm, ta cũng phần nào đoán được rồi, em làm tốt lắm.”

“Xì… ngài đã biết ngay khi thấy chiếc hộp kia rồi còn làm bộ làm tịch.”

Arthur chỉ có thể lắc đầu cười trừ với Jin, sau đó cậu rất nhanh lấy [Favour Of The Dragon] ra khỏi chiếc hộp.

Ngay khi chạm tay vào [Favour Of The Dragon] thì nguồn năng lượng màu lam tỏa ra xung quanh nó nhanh chóng biến mất, hay nói đúng hơn là bị cậu hấp thụ, chỉ trong một cái chớp mắt chiếc vòng liền biến thành một chiếc nhẫn kim loại màu bạc có hình đầu rồng trên tay của Arthur.

Arthur rất nhanh đeo chiếc nhẫn [Favour Of The Dragon] lên tay phải của mình.

*Vẫn còn một việc cần phải xác nhận.*

Arthur liền hướng tầm mắt về phía Jin rồi hỏi——

“——Jin! Liệu ta có thể kiểm tra em một chút được không?”

“A?”

Jin mở to mắt bất ngờ nhìn Arthur.

“Có gì không ổn sao?”

Arthur khó hiểu hỏi.

“Hoàn toàn không có gì ạ! Xin hãy làm mọi thứ ngài muốn!”

Jin nở một nụ cười mang đầy sự hạnh phúc rồi dùng tay chuẩn bị “tháo gỡ” bộ Kimono cô đang mặc trên người.

“…..Ế?”

Hành động hiện tại của Jin khiến Arthur liên tưởng tới một nữ diễn viên của một bộ phim tên “Bác sĩ và nàng y tá nóng bỏng” mà cậu thường hay xem thời trai trẻ trên mấy trang web không mấy lành mạnh cho lắm ở thế giới thực.

Và bộ não của Arthur cuối cùng cũng nhận ra ẩn ý từ hành động của cô.

Cậu ngay lập tức bật dậy khỏi chỗ ngồi của mình, phóng đến trước mặt Jin để ngăn cô lại.

“Em hiểu nhầ…”

Arthur chưa kịp nói hết câu thì đã bị Jin bất ngờ dùng hai tay choàng lấy cổ kéo mạnh về phía trước, hành động bất ngờ này khiến cậu không kịp phản ứng mà chỉ có thể nhìn cơ thể của mình bị kéo đi.

Clang!

Cả hai ngã lên chiếc bàn kim cương trắng khiến cho hình ảnh mô phỏng của Moonlight Castle bị tắt mất.

Khi Arthur lấy lại được thăng bằng thì đó cũng là lúc trái tim cậu dao động, hiện tại cậu và Jin đang ở tư thế “Yuka – Don”, một loại tư thế nam ghìm chặt nữ trên một địa hình bằng phẳng bất kì, nhằm giữ đối tượng chỉ định lại không cho họ thoát.

Bộ Kimono trên người Jin lúc này trông rất xuệch xoạc, nhưng điều đó không làm cô xấu đi mà trái lại càng trở nên gợi cảm và cuốn hút.

Cánh tay cô vẫn ôm chặt quanh cổ Arthur không cho cậu thoát ra.

“Hì hì… ngài muốn nói gì cơ?”

Jin vẫn ngây ngô hỏi.

Mặc dù có chút dao động nhưng bấy nhiêu đó vẫn chưa đủ để làm Arthur quên đi mục đích chính của mình.

“Ta muốn nói là em hiểu nhầm ý của ta rồi, “kiểm tra” ở đây chính là kiểm tra chỉ số trạng thá…”

Arthur chưa kịp giải thích điều gì thì cậu đã bị một đôi môi mềm mại lấp lấy miệng mình.

BANG!

Một tiếng nổ lớn vang lên trong đầu Arthur, hai mắt cậu trừng to đến mức tưởng như chúng có thể rớt ra ngoài.

*Cưỡng hôn?*

Nếu là ở thế giới thực thì bản năng đàn ông của Arthur chắc chắn sẽ trỗi dậy, và cậu sẽ nhanh chóng đánh mất lý trí của mình với vưu vật trước mặt, tiếp theo đó là sẽ làm một vài chuyện không được hay ho cho lắm, chỉ là lúc này cậu cảm thấy bị bất ngờ nhiều hơn là kích thích.

Mọi thiết lập về tính cách cũng như tình cảm của cậu cho Jin suốt toàn bộ 15 năm trời đều được thể hiện qua hành động của cô, một hình mẫu hoàn hảo chỉ có trong tưởng tượng của Arthur. Nếu là về phương diện tình cảm của Jin thì đó là một tình yêu trong sáng của một Geisa và chủ nhân của nàng ta, nhưng về cái cách mà cô nàng hành động để thể hiện tình yêu với cậu thì lại hoàn toàn trái ngược với sự trong sáng kia.

Điều này khiến cậu không biết nên vui hay nên buồn.

Tuy vẫn giữ được lý trí, nhưng cơ thể Arthur lại không phải kẻ biết nói dối. Cơ thể cậu càng lúc càng trở nên rạo rực khi cánh tay đang ôm lấy cổ cậu siết chặt lại cùng với chiếc lưỡi ngọt ngào kia đang bắt đầu “dạo chơi” trong khoang miệng cậu.

Đôi mắt đang trừng to của Arthur dần dịu lại, chỉ là cặp mắt của cậu không biết từ lúc nào đã biến thành cặp mắt của một loài bò sát với đồng tử là một đường thẳng kéo dọc từ trên xuống, sau đó…chiếc lưỡi của cậu cũng nhanh chóng hoạt động theo bản năng…

Đây không phải là lần đầu tiên Arthur hôn người khác giới, mà là nụ hôn đầu của Arthur ở thế giới mới, và nó đã bị cướp đi bởi chính [Guardian] của cậu, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu không có tí kinh nghiệm nào trong chuyện này, mà trái lại có rất nhiều là đằng khác.

Khi còn ở thế giới thực, với một người đã từng trải như Arthur thì chuyện cưỡng hôn này chỉ là một phần nhỏ trong toàn bộ quá trình chinh phục mà thôi, trước khi biết tới Legend Of Conquests thì cậu cũng từng là một tay “sát gái” có hạng, vì vậy kinh nghiệm của cậu với những tình huống này có thể gọi là tông sư.

Jin vô cùng mừng rỡ khi vị đại chủ nhân mà cô yêu hơn bất cứ thứ gì trên đời đáp lại nụ hôn mang tính ép buộc của cô.

Nhưng sự vui mừng kia nhanh chóng biến thành sự hoảng sợ khi…vị đại chủ nhân kia càng lúc càng hung hăng hôn cô, mặc dù là người đầu tiên chủ động, nhưng nếu ngài ấy cứ tiếp tục thế này thì cô chắc chắn không trụ nổi, hai tay cô bắt đầu buông lỏng rồi dùng sức đẩy Arthur ra.

Như nhận biết được sự phản kháng của Jin, Arthur ngay lập tức túm chặt hai tay cô ép chặt xuống mặt bàn.

Mọi việc xảy ra chỉ trong chớp mắt khiến Jin không kịp phản ứng lại, lúc này cô chỉ có thể hoảng hốt la lên.

“Ngài định làm gì, buông em r——ư!!!”

Arthur hoàn toàn bỏ ngoài tai những lời Jin nói, hung bạo hôn vào đôi môi kia, chà sát, mút mạnh lấy đôi môi căng mọng ấy rồi cắn lấy nó như một hình phạt.

Vừa đau, lại vừa xót khiến Jin theo quán tính mà xoay đầu về phía khác tránh thoát, nhưng mọi chuyện sao lại kết thúc dễ như vậy, cô chỉ vừa quay sang hướng khác thì khuôn mặt của Arthur đã thình lình xuất hiện ngay tại hướng đó.

Khi đôi mắt hai người giao nhau, dù chỉ một khoảnh khắc, nhưng bấy nhiêu cũng đã quá đủ để Jin biết rằng –  cô đã vô tình tháo gỡ xiềng xích cầm tù con quái vật đang ngủ say trong ngài ấy.

Jin run giọng nói “X…xin—— ơ ưm!!!”.

Cô còn chưa kịp thốt ra từ tiếp theo thì cái miệng nhỏ bé đang mở ra của cô một lần nữa bị Arthur kịch liệt hôn lấy. Lưỡi của cậu điên cuồng vươn vào, không cho cô có cơ hội nào để thở, dò xét khắp khoang miệng của cô một cách mãnh liệt như muốn chiếm hết thảy mọi thứ, cậu ra sức mút lấy thứ dịch chất ngọt ngào kia, đuổi lấy chiếc lưỡi mềm mại của cô, cuốn lấy nó như muốn chiếm hết mật ngọt lẫn hơi thở thơm tho kia.

Jin càng dãy dụa thì càng khiến Arthur trở nên mạnh bạo hơn, cho dù thể chất của cô có mạnh đến mức nào đi nữa thì cũng không thể nào so sánh được với sức mạnh khủng bố của một Dragon cả. Chỉ sau một lúc, sự chống cự của Jin dần dần giảm đi trông thấy, đầu óc cô cũng bắt đầu trở nên choáng váng do thiếu không khí, nhưng tất cả những gì mà cô có thể làm lúc này là để mặc cho ngài ấy muốn làm gì thì làm…

Mãi cho đến khi cô tưởng rằng mình sắp ngất đi vì không thở nổi thì vị đại chủ nhân kia mới chịu tách đôi môi của mình ra.

“Hahh… Hahhh……….Hahhhh……………”

Tiếng thở dốc của Jin vang lên.

Lúc này toàn thân cô mềm nhũn như bún, khuôn mặt thì đỏ bừng bừng như lửa đốt, bên dưới của cô không biết từ khi nào đã ướt đến mức thấm đẫm một mảng lớn trên bộ Kimono của mình.

*Mình làm hơi quá chăng?*

Nếu bây giờ mà tiến thêm một bước nữa thì Arthur hoàn toàn có thể làm Jin “lên trời” với những kĩ năng “nam và nữ” đạt mức thượng thừa của mình, nhưng mục đích của cậu chỉ là kiểm tra chỉ số trạng thái của cô, và lúc này không phải là thời điểm để thỏa mãn dục vọng cá nhân khi kẻ địch đã tiến vào Moonlight Castle.

Cặp mắt của Arthur nhanh chóng trở về trạng thái bình thường, cậu khẽ đặt hai ngón tay lên trán Jin rồi đọc một lệnh dành cho việc kiểm tra thông tin của cô.

[Guardian Information]

Thông tin cá nhân của Jin ngay lập tức xuất hiện trong đầu cậu

***

Tên: Jin

Giới tính: Nữ

Chủng tộc: Demon Fox

Class: Mesmer –  World Dancer – Tessen

Guild liên kết: Elite Entities

Profession: Accoutant

***

*Quả nhiên…*

Arthur đã nghĩ rằng chỉ có cậu và những đồng đội đều bị ẩn đi chỉ số của mình khi biết thông tin cá nhân của Frantz trước đó, nhưng qua thông tin cá nhân của Jin thì có vẻ như những thay đổi này đều được áp dụng lên toàn bộ thành viên của [Elite Entites].

“À… ừm… chuyện lúc nãy là do ta có chút hơi quá khích… hiện tại đang có một vài “vị khách” cần chúng ta tiếp đón, còn trang phục trên người em thì có chút hơi… khụ…. khụ… ta nghĩ em nên quay về khu vực của mình thay đổi lại trang phục khác, sau đó ta và em sẽ đến gặp Iset tại khu vực số 1 để quan sát tình hình – [Gate].”

Khi cánh cổng dịch chuyển về trà thất của Jin hiện ra, Arthur nhanh chóng đứng lên sau đó quay lưng về phía cô rồi chắp tay lại như một kiểu đăm chiêu suy nghĩ sâu xa, tạo cho người nhìn vào cảm giác khó gần.

“Cánh cổng này sẽ duy trì cho đến khi em quay trở lại.”

Jin không nói gì mà chỉ nhanh chóng đứng dậy, vì vừa rồi vừa bị “cưỡng hôn ngược” khiến cho bên dưới có chút “ướt át”, hai đùi của cô lúc này vẫn còn run run co lại với nhau, khiến cho việc đứng vững có chút khó khăn. Khi Jin lấy được thăng bằng thì cô khẽ liếc nhìn Arthur một chút, trong đôi mắt cô lóe lên một tia buồn bực nhưng rất nhanh biến mất, cô liếm đôi môi căng mọng của mình như muốn hút lấy những ngọt ngào còn sót lại từ bờ môi của Arthur, rồi nở một nụ cười ranh mãnh bước về phía cánh cổng dịch chuyển mà cậu vừa mở ra.

Vù…

Jin biến mất trong cánh cổng dịch chuyển.

Sau khi Jin rời đi thì Arthur chuyển ánh mắt của mình về vị trí mà cả hai vừa “hành sự”, và trên chiếc bàn kia vẫn còn sót lại một chút “chất lỏng” do cô để lại. Và thứ “chất lỏng” đó khiến Arthur không nhịn được mà thốt lên.

“Haizzz…”

Cậu đưa tay vào không gian hòm đồ cá nhân của mình rồi lấy ra vài loại công cụ lau dọn.

“Không nghĩ đến những món này cũng có lúc hữu dụng…”

Cậu chỉ có thể cười khổ rồi bắt tay vào công việc xóa “dấu vết” trước khi Jin quay trở lại.

+++Moonlight Castle – Khu số 1 ~ Evil Labyrinth+++

Lúc này Frantz và Penelope đang ở trong một căn phòng cực lớn, toàn bộ nơi này có thể chứa đến hàng trăm người, thậm chí cả những con quái vật to lớn cũng không tạo ra cảm giác chật chội, chỉ là ngoài những tinh thể phát sáng được đính trên khắp những bức tường ra thì căn phòng này hoàn toàn trống rỗng.

Nói một cách chính xác hơn là họ đã đi qua 39 căn phòng giống hệt như vậy, và nơi đây là căn phòng thứ 40.

Toàn bộ Evil Labyrinth được tạo ra từ 41 căn phòng khổng lồ và được lối đi nối liền với nhau bằng những cánh cổng dịch chuyển đặc biệt.

Tất cả những căn phòng này đều được xây dựng bằng một loại đá có màu xám khói được biết với tên gọi – [Nova], đó là loại đá quý hiếm nhất trong xây dựng vì sức phòng thủ vô cùng mạnh mẽ lẫn khả năng tự động sửa chữa đạt đến tốc độ “tởm lợm” khi bị hư hại, nếu không sử dụng cùng một lúc hàng chục kĩ năng có sức tàn phá cực mạnh thì việc phá hủy những căn phòng này là điều bất khả thi.

Để sở hữu [Nova] chỉ có một cách duy nhất là bỏ tiền túi ra để mua từ Cash Shop (Cửa hàng tiền mặt), và giá của nó cũng không hề rẻ, vì đây là một loại nguyên liệu có thể gây mất cân bằng game nếu có thể tự do kiếm được, dĩ nhiên để xây 41 căn phòng cấu tạo hoàn toàn từ [Nova] đòi hỏi Guild [Elite Entities] phải bỏ ra một số tiền khổng lồ.

Trong 41 căn phòng, từ phòng số 1 đến 40 đều được thiết lập một loại chức năng đặc biệt gọi là Challenge (Thử thách), khi có kẻ đột nhập tiến vào một căn phòng thì nơi đó sẽ tự động kích hoạt một loại thử thách ngẫu nhiên, nếu muốn đến phòng kế tiếp thì phải vượt qua những thử thách đó. Cứ mỗi lần vượt qua một thử thách thì độ khó của thử thách tại căn phòng tiếp theo sẽ tăng thêm một bậc, nếu không thể chiến thắng, lối đi sẽ không mở ra, và bị giết là chuyện hiển nhiên.

Hiện tại căn phòng này chẳng có thử thách nào xuất hiện cả, đơn giản vì Frantz là hội phó của [Elite Entities], đồng thời cũng là một trong số 5 vị chủ nhân của Moonlight Castle, cậu hoàn toàn có thể tự do tắt, khởi động hay lựa chọn một thử thách bất kì mà không gặp bất kì sự cản trở nào.

“Thưa ngài Frantz, vì sao chúng ta không chờ đợi kẻ địch, mà lại đến phòng của Iset?”

Penelope – người đang đi theo sau Frantz thắc mắc hỏi.

“À, tại ta phát chán khi phải đợi những “vị khách” kia đến được nơi mà ta và ngươi chờ đợi lúc trước, phải mất kha khá thời gian chúng mới có thể đến được đó, vậy thì tại sao chúng ta lại không đi gặp Iset một chút trong lúc rảnh rỗi nhỉ? Ta cá là cô ta sẽ rất vui đó.”

Khi Frantz và Penelope bước ra từ cánh cổng dịch chuyển của Arthur thì họ được nó đưa đến phòng số 1, hiện tại những kẻ tấn công vào Moonlight Castle đang bận bịu với những loại bẫy ảo ảnh được kích hoạt sau khi chúng bước qua cổng chính tiến vào hành lang đầu tiên dẫn đến phòng số 1 của Evil Labyrinth, và để vượt qua hành lang đó cũng phải mất “một chút” thời gian.

Ngoài ra, những con dơi trinh sát của Frantz chỉ có thể hoạt động bên ngoài Moonlight Castle, nếu điều khiển chúng theo đuôi kẻ địch thì chẳng khác nào nói cho chúng biết rằng chúng đang bị theo dõi cả, và việc phải đứng chôn chân một chỗ chờ đợi khiến Frantz cảm thấy không thoải mái một chút nào.

Chính vì vậy, Frantz liền quyết định dẫn Penelope đi kiểm tra toàn bộ chức năng Challenge của 40 căn phòng, rồi tiện thể gặp Iset để chào hỏi luôn.

“Ngài nói rất đúng!”

Penelope cúi đầu cung kính, thể hiện sự đồng ý của mình.

Sau khi đi đến cuối căn phòng thì trước một cánh cửa cấu tạo bằng ánh sáng có màu trắng xuất hiện trước mặt họ, đây là cánh cửa chỉ mở ra sau khi hoàn thành thử thách và có thể thay đổi kích cỡ tương đương với kích thước của người đi qua nó, đồng thời cũng là lối đi dẫn đến phòng số 41 – nơi mà Iset đang ở.

Ngay khi Frantz định tiến vào màn nước thì bỗng dưng nhớ đến một chuyện, gã liền quay sang hỏi Penelope.

“Ta có một việc muốn hỏi, không biết liệu ngươi có thể trả lời không?”

“Xin ngài cứ hỏi, tôi – đại hầu gái Penelope sẽ cố gắng hết sức để giải đáp!”

Penelope nghiêm mặt nói.

“Chuyện gì đã xảy ra với cái bánh kem khổng lồ tại Phòng nghị sự?”

Đây là chuyện đã canh cánh trong lòng Frantz từ lâu khi cùng Arthur bước vào Phòng nghị sự, chỉ là lúc đó không phải là lúc nghĩ về đồ ăn nên Frantz cũng không muốn hỏi Arthur về nó. Tuy rằng Frantz rất muốn quên nó đi, nhưng người đề nghị tổ chức tiệc chia tay trước khi Legend Of Conquests kết thúc chính là gã, dù đã bị dịch chuyển đến thế giới mới và biết được mình đã ngủ 200 năm, nhưng mọi thứ chỉ mới như ngày hôm qua, ý nghĩ tại sao cái bánh kem kia lại không cánh mà bay khiến Frantz không tài nào bỏ nó ra khỏi đầu mình được.

“Thưa ngài Frantz, chiếc bánh kem kia đã được cất đi ạ.”

“Hở?”

Frantz ngớ người trước câu trả lời của Penelope.

“Cất bởi ai??? Khi nào???”

Cậu ta tiếp tục hỏi dồn.

“Người cất chiếc bánh kia chính là Iset vào 200 năm trước ạ”

Penelope đáp.

“Làm sao ngươi biết???”

“Sau khi ngài và những vị chủ nhân đi vào nghỉ ngơi, Iset có đến Phòng nghị sự để lấy cái bánh, khi tôi và Walter hỏi lí do, thì cô ta nói rằng đó là dặn dò của chủ nhân Tinas.”

*Ra là như vậy*

Cái bánh kem khổng lồ kia vốn không hề được bảo quản, nếu để qua một thời gian dài thì chắc chắn sẽ bị hư thối, nhưng Iset lại là một pháp sư có khả năng sử dụng kĩ năng ma pháp của cô ta để bảo quản cái bánh kia, giúp nó vĩnh viễn không bao giờ bị hỏng.

*Nếu là dặn dò từ Tinas thì yên tâm rồi, dù sao cái bánh đó cũng do nhỏ đó bỏ tiền lương 1 tháng trời để mua nguyên liệu hiếm nhất mà…*

Mục đích ban đầu của Frantz là chia sẻ nó cho mọi người, bao gồm cả những [Guardian], chỉ là lượng thời gian còn lại không cho phép gã làm việc đó, nhưng nếu cái bánh vẫn còn nguyên thì gã có thể…

“Ngài Frantz? Có chuyện gì không ổn sao?”

Frantz đang chìm trong im lặng suy nghĩ thì bỗng bị giọng của Penelope đánh thức.

“A–à không có g….”

Frantz chưa kịp dứt lời thì một tràng tiếng “Rắc rắc” vang lên trong đầu gã.

Trước khi rời khỏi phòng số 1, Frantz đã thiết lập một lá chắn ma pháp phòng thủ cao cấp trước cánh cổng dẫn vào phòng số 1, nếu lá chắn ma pháp kia sắp bị phá hủy thì âm thanh báo động kia sẽ vang lên.

“Chúng tới rồi sao…”

Frantz nở một nụ cười lạnh rồi sử dụng [Gate]

Cánh cổng dịch chuyển liền hiện ra.

“Mặc dù việc thăm dò kẻ địch là dành cho ta và ngươi, nhưng hôm nay là một ngoại lệ, hãy để một mình ta “chào hỏi” những “vị khách” kia một chút! Ngươi chỉ cần đến phòng của Iset gửi lời chào hỏi thăm sức khỏe của ta đến cô ta là được rồi.”

Mặc dù lời nói toát lên sự tự tin tuyệt đối, nhưng đây cũng là một sự liều lĩnh.

Chính Frantz cũng không hề biết chúng mạnh đến mức nào, là một người thông minh, ban đầu gã đã có ý định đưa Penelope theo, sau đó để cô thăm dò trước, rồi từ đó xác định sức mạnh kẻ địch qua cuộc đụng độ giữa cô và chúng.

Một nước cờ rất an toàn.

Nhưng…

Đôi khi có những thứ phải tự mình trải nghiệm thì mới có thể đưa ra những lời giải đáp chính xác nhất, và Frantz là một người như vậy, “an toàn” không phải là từ thích hợp dành cho gã ta.

Ngay lúc Frantz định bước vào cổng dịch chuyển thì Penelope vội vàng bước lên ngăn cản.

“Xin ngài hãy dừng bước, nếu ngài không may xảy ra chuyện gì, tôi không thể nào xả thân bảo vệ ngài được, xin ngài hãy suy nghĩ lại!”

*Thật là làm khó ta mà….*

Frantz không nhịn được mà thở dài trong lòng, mặc dù biết được lòng trung thành của Penelope đối với mình là tuyệt đối, nhưng gã ta không muốn lợi dụng lòng trung thành ấy để biến cô thành một con tốt thí trên bàn cờ của mình được.

“Ngươi nghĩ ta là ai? Đến cả Devine Watchers cũng không thể giết ta, thì một đám Human cỏn con có thể làm được gì?”

Mặc dù có “hơi” nhẫn tâm một chút khi không nghĩ đến cảm xúc của Penelope, nhưng là người tạo ra cô với tất cả tâm huyết, Frantz không thể không làm như vậy được.

“Nhưng…”

Frantz khẽ đưa tay xoa mái tóc của Penelope rồi tiếp tục nói.

“Không nhưng nhị gì cả, ngươi chỉ cần đến gặp Iset, rồi bảo cô ta kích hoạt cơ quan cho phép theo dõi là được, và nếu… chỉ là “nếu” mọi thứ thực sự trở nên xấu đi, thì ngươi và Iset tuyệt đối không được đến chỗ ta, ta tự có đối sách, hai người các ngươi chỉ việc quan sát là được, đây là lệnh, rõ chứ?”

Một sự im lặng ngắn ngủi trôi qua, nhưng nó lại khiến Frantz cảm thấy đó như là một khoảng thời gian rất dài, nhưng rồi Penelope cũng cúi đầu thật sâu cung kính đáp.

“Tuân lệnh!”

Frantz khẽ gật đầu rồi nhanh bước vào trong cánh cổng dịch chuyển.

Vù….

Cánh cổng dịch chuyển biến mất.

Khi Frantz vừa rời khỏi thì Penelope khẽ đưa tay lên mái tóc – nơi vừa được Frantz chạm vào, trong đôi mắt của cô toát ra một chút buồn rầu.

“Tính hiếu chiến của ngài ấy vẫn chẳng hề thay đổi một chút nào…”

Mặc dù rất muốn đi theo làm một tấm khiên cho vị chủ nhân mà cô hết mực tôn kính, nhưng Penelope chỉ có thể tuân lệnh và bước tiếp về phía trước, đó là cách duy nhất mà cô có thể làm dưới cương vị đại hầu gái của Moonlight Castle.

Vụt….

Penelope đi qua cánh cửa ánh sáng.

+++Moonlight Castle – Phòng nghị sự+++

Ào ào ào…

Khi Arthur kết thúc quá trình “xóa dấu vết” thì một cánh cổng dịch chuyển khác xuất hiện tại phòng nghị sự.

Bước ra từ đó là một người có mái tóc đen chĩa nhọn về phía sau, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ che kín khuôn mặt chỉ để lộ hai hốc mắt để nhìn. Mặc trên người một bộ giáp da màu nâu đen phủ kín toàn thân được gắn liền với một chiếc áo choàng màu xám đen trông khá cũ kĩ.

Arthur biết người này là ai.

Đó chính là Garrett sau khi thay đổi lại trang bị mạnh nhất của mình.

“Garrett! Cậu thức dậy từ bao giờ vậy?”

Arthur rất nhanh “ném” đống công cụ dọn dẹp vào không gian hòm đồ, sau đó liền nở một nụ cười chào đón người đồng đội vừa xuất hiện.

“Cũng được một lúc lâu rồi.”

Giọng nói của Garrett vốn trầm và khá khó nghe, Arthur và những người khác thỉnh thoảng vẫn phải nhờ cậu ta lặp lại lời mà mình vừa nói. Chỉ là lúc này chất giọng kia đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là vẻ lạnh lùng, khá dễ nghe, và âm lượng cũng vừa đủ, không vang xa như chất giọng trước kia.

“Cậu đã đọc bức thư do tớ gửi rồi chứ?”

“Ừm, và tớ cũng không tin nổi lại có chuyện như thế này xảy ra…”

“Tớ cũng không khác cậu là bao đâu, mà tạm gác việc than thở kia vào lúc khác đi, chúng ta có một việc cần phải giải quyết ngay lập tức.”

“Hmmm… nếu hội trưởng đã nói vậy thì việc này chắc không phải chuyện đơn giản gì nhỉ?”

“Đúng vậy, chuyện là…”

Arthur bắt đầu kể về việc Moonlight Castle có một vài “vị khách” đến thăm một cách ngắn gọn nhất cho Garrett .

“Hắc hắc… vậy ra “chủ nhà” đang ở khu số 1 làm nhiệm vụ thăm dò sao! Hội trưởng nghĩ sao mà lại đưa cái tên cuồng đánh nhau đó đi làm trinh sát vậy?”

Phía sau lớp mặt nạ kia phát ra nụ cười châm chọc của Garrett, theo sau đó là giọng điệu “đá đểu” tương tự như lúc gã và Frantz gây hấn nhau khi trò chơi sắp kết thúc vậy.

“Haiz… dù cho thế giới có thành ra thế nào, thì hai cậu vẫn không thể thay đổi nổi nhỉ?.”

Arthur thở dài một hơi nói.

Khi bắt đầu chơi Legend Of Conquests, cậu chỉ là một người chơi Solo (Chơi đơn) trong suốt 1 tháng trời, vì vừa đi làm vừa chơi game nên thời gian của cậu không nhiều, việc bị những người chơi khác vượt mặt không phải là chuyện lạ. Vào một ngày nọ, khi để Jin ở lại khu vực an toàn để làm một nhiệm vụ yêu cầu Arthur phải làm một mình mà không có sự giúp sức của [Guardian], thì cậu bị một tên PKer (Kẻ giết người) cao cấp và [Guardian] của hắn săn giết chỉ để cho vui, vì Level và trang bị của hắn đều cao hơn cậu gấp nhiều lần nên đây là một trận đánh không có phần thắng.

Vào lúc đó cũng có hai người khác cũng làm nhiệm vụ giống cậu vô tình đi ngang qua phát hiện ra việc này xông đến giải vây, và hai người đó không ai khác chính là Frantz và Garrett.

Chỉ là…

Khi đó, Level và trang bị của họ cũng chỉ ngang hàng với Arthur, cho dù cả ba đánh hội đồng thì vẫn hoàn toàn không phải là đối thủ của tên PKer kia. Mặc dù không ai quen biết ai, chỉ là tình cờ gặp nhau, nhưng họ vẫn chiến đấu, tung hết tất cả những gì mà mình có…và kết quả là ba thằng đần bị tiễn về làng dưỡng sức, mất sạch vật phẩm vừa nhặt được và phải cày cuốc lại từ đầu…

Sau sự kiện đó mà cả ba mới trở thành bạn bè và thành lập một Party (Tổ đội) phiêu lưu với nhau, ban đầu cả bọn đặt tên tổ đội là [Army Of Third] (Đội quân ba người), mọi thứ diễn ra sau đó đều thuận buồm xuôi gió, và Party [Army Of Third] rất nhanh trở thành một Party nổi tiếng theo thời gian vì những chiến tích mà mình đạt được, vấn đề duy nhất của [Army Of Third] là hai tên Frantz và Garrett mỗi khi ở gần nhau quá 5 phút thì lại gây hấn đánh nhau chỉ vì một lý do vớ vẩn nào đó. Tuy vậy, khi hành động thì họ lại vô cùng ăn ý với nhau, và điều đó vô tình lộ ra một sự thực là họ là một bộ đôi kì lạ, chỉ là người khổ nhất vẫn là Arthur khi cậu vẫn phải làm người giảng hòa cho cả hai, và nó khiến cậu cảm thấy mình như biến thành một người trông trẻ cao cấp trong một tổ đội lộn xộn vậy.

Cho đến khi Tinas và Minet gia nhập nhóm của họ thì tên nhóm được đổi lại thành [The Pinnacle] (Đỉnh cao), mãi đến khi cả năm người quyết định thành lập Guild thì tên gọi chính thức được đổi lại thành [Elite Entities] (Những tồn tại kiệt xuất) như hiện tại.

Garrett nhún nhún vai như muốn nói “cũng không chắc nữa”, rồi hướng sự chú ý đến cánh cổng dịch chuyển mà Arthur đang duy trì như muốn chuyển chủ đề.

“À… cánh cổng dịch chuyển đó dẫn đến trà thất của Jin, tớ đang duy trì nó chờ cô ấy quay trở lại, sau đó cả hai sẽ đến gặp Iset để xem xét tình hình khu số 1, tính thêm cậu nữa là ba người.”

Arthur mặt không đổi sắc, bình tĩnh trả lời. Dĩ nhiên, dù có chết cậu cũng không hé nửa lời về những chuyện mà mình vừa làm lúc trước cho Garrett nghe.

“Vậy à, mà ngài hội trưởng đáng kính không thấy mình quá tàn nhẫn khi bắt một cô gái yếu đuối chạy tới chạy lui như vậy sao?”

Tuy Garrett không hiểu lý do nào khiến Arthur phải chờ đợi như vậy, nhưng lần này thì mục tiêu bị “đá đểu” của gã đã chuyển chủ.

*Sao hai thằng này… hễ lúc nào không gây lộn với nhau thì cũng đem mình ra làm trò tiêu khiển vậy nhỉ?*

Mặc dù không hiểu vì sao mình luôn luôn bị đem ra làm trò tiêu khiển, nhưng việc này không khiến Arthur cảm thấy tức giận gì cả.

Frantz và Garrett là những người rất tinh ý, hầu hết những lời bọn họ nói đều khiến bầu không khí trở nên vui vẻ hơn. Chỉ là đôi khi chúng cũng trở thành một mớ phiền phức gây hiểu lầm tai hại khó mà giải thích nổi. Nhưng Arthur vẫn là một người từng trải, mấy chuyện này cậu đã quá quen rồi, và vẫn còn có thể chịu được một thời gian rất dài nữa.

*Cũng đã được một lúc khá lâu kể từ khi Jin quay trở lại trà thất của mình, thời gian để thay một bộ trang phục khác cũng không mất quá nhiều thời gian như vậy, không lẽ đã có chuyện gì xảy ra sao?*

Nhớ đến câu châm chọc của Garrett vừa nãy, cậu nhanh chóng lấy đó làm cái cớ để tới trà thất của Jin.

“Nếu cậu đã nói vậy thì tớ tự mình đến đón Jin vậy, chờ ở đây một chút.”

“Này này, khoan đi đã hội trưởng…”

Garrett ngay lập tức phóng tới giữ lấy vai Arthur, thông thường thì ngài hội trưởng này luôn luôn phản ứng lại với mấy câu châm chọc của gã, nhưng bây giờ lại bỗng dưng “ngoan ngoãn” làm theo, và nó đã khiến cho chế độ “thám tử” của Garrett bị kích hoạt.

“Chuyện gì nữa?”

Arthur lành lạnh trả lời, cậu làm sao mà không biết thằng khỉ kia đang nghĩ gì, nhưng nếu lúc này cậu để lộ một chút bối rối ra ngoài mặt thì chẳng khác nào giấu đầu lòi đuôi.

“Cho tớ đi theo với nào!”

“Lí do?”

“Ở đây một mình chán lắm, với lại tớ cũng muốn biết những [Guardian] đã có những thay đổi như thế nào nữa.”

Garrett ngay lập tức tung ra câu trả lời đã được chuẩn bị sẵn trong đầu mình.

Mặc dù rất muốn bắt tên này ở lại đây, nhưng câu trả lời của hắn lại “hoàn hảo không chút tì vết” khiến Arthur không còn cách nào khác ngoài gật đầu đồng ý.

Cả hai rất nhanh bước qua cánh cổng dịch chuyển dẫn đến trà thất của Jin.

+++Moonlight Castle – Trước phòng đại chủ nhân – Trà thất+++

Khi bước qua cánh cổng dịch chuyển thì Arthur và Garrett ngay lập tức xuất hiện giữa trà thất, nơi dùng để đặt chiếc bàn gỗ để uống trà mà Jin ngồi lúc trò chơi sắp kết thúc.

“Ngồi đợi ở đây đi.”

“Ấy, nếu muốn tớ đợi ở đây thì ít nhất cũng phải pha trà đãi khách chứ đúng kh…”

Garrett chưa kịp nói hết câu thì đã bị Arthur ném cho một cái lườm, và cái lườm kia như muốn nói “chú mà bép xép nữa là anh xử đẹp chú luôn”, khiến gã ngay lập tức ngồi kiểu Seiza (Ngồi quỳ) một cách vô cùng nghiêm túc tại một tấm đệm gần đó.

Thấy tên kia cuối cùng cũng chịu ngoan ngoãn an phận, Arthur tiếp tục đi đến trước bức tường treo tấm Tokonoma (Thư pháp) rồi chạm vào nó.

Theo tầm mắt Garrett thì cơ thể Arthur đang trở nên mờ dần, hay nói đúng hơn là đang được dịch chuyển đến một khu vực khác.

Dĩ nhiên gã biết Arthur đang đi đến nơi nào.

Khu vực ẩn của Moonlight Castle, nơi mà chỉ có hội trưởng của [Elite Entities] – người nắm giữ [Favour Of The Dragon] mới có thể bước vào, và tấm thư pháp kia chính là cánh cửa dẫn đến Shrine Of Desire (Điện thờ của sự khát khao), hay còn được gọi là Treasury (Ngân khố) – một trong số những khu vực quan trọng nhất của [Elite Entities], và cũng là nơi thuộc quyền quản lý của Jin.

+++Moonlight Castle – Shrine Of Desire+++

Arthur xuất hiện trên một phiến đá hình lục giác trôi nổi trên một hồ nước khổng lồ, ngoại trừ vị trí mà cậu đang đứng ra thì toàn bộ hồ nước này được bao phủ bởi sương mù mờ ảo che phủ toàn bộ hồ nước này khiến cho tầm nhìn phía trước trở nên rất hạn hẹp.

Ục…ục…ục…

Ngay lúc đó, phía dưới mặt nước liền trồi lên vô số những phiến đá tương tự như phiến đá mà cậu đang đứng, chúng chỉ cách nhau một khoảng ngắn và tạo thành một con đường trải dài sâu vào bên trong lớp sương mù kia.

Arthur hơi nhún người một chút, rồi rất nhanh di chuyển sang những phiến đá khác.

Thông thường cậu sẽ sử dụng ma thuật [Fly] (Bay) hoặc sử dụng một số ma pháp khác để di chuyển nhanh, nhưng nơi này là một khu vực rất đặc biệt, toàn bộ lớp sương mù này chính là một loại bẫy sập do chính tay Arthur thiết lập. Nếu bất kì ai chưa vượt qua lớp sương mù này sử dụng một loại kĩ năng bất kì, thì lớp sương mù kia sẽ ngay lập tức biến thành một lớp sương chết chóc với khả năng bắn ra hàng ngàn tia sét ma thuật cao cấp lên kẻ vừa triển khai kĩ năng đó, cho dù có là người chơi cấp cao với đầy đủ trang bị kháng thuộc tính nguyên tố sét thì họ cũng không thể nào chịu được hàng ngàn tia sét bất ngờ đánh vào người như vũ bão cả.

Sau một lúc di chuyển trên những phiến đá thì Arthur cũng thoát ra khỏi lớp sương mù, và đập vào mắt cậu là một mặt hồ trong vắt đến nỗi có thể nhìn thấy đáy.

Khi vẫn còn ở trong lớp sương mù, Arthur không thể nào thấy được những gì nằm ở dưới đáy hồ vì giới hạn tầm nhìn, nếu đây còn là thế giới game thì thứ đang nằm dưới đáy hồ kia có thể khiến hàng tá Guild lớn triển khai một cuộc công thành chiến chỉ để cướp nó.

Một biển Vis Coin (Đồng Vis).

Đó là đơn vị tiền tệ của Legend Of Conquests, Vis là một đồng tiền vàng được khắc một chữ V với ba đường gạch ngang ở giữa. Đồng Vis dùng để chi trả cho mọi thứ trong game, và cũng là thứ mà bất cứ người chơi nào cũng phải mang theo bên người.

Trong hòm đồ cá nhân của Arthur có tổng cộng 700 triệu Vis, đối với một người chơi cao cấp thì con số này chẳng là cái đinh gì cả. Nếu lấy [Eye Of Atlas] do Frantz nhặt được đem rao bán thì giá tiền của nó phải gấp hàng chục lần con số 700 triệu kia. Còn lượng Vis đang nằm dưới hồ nước này phải gấp hàng trăm lần như vậy, và đó là thành quả của những năm tháng tích góp từ những cuộc chinh phục huy hoàng của [Elite Entities]. Người duy nhất nắm rõ con số Vis chính xác chỉ có Jin mà thôi, nhưng Arthur chắc chắn một điều rằng số lượng Vis mà Guild [Elite Entities] sở hữu hoàn toàn có thể sánh ngang với những Guild lớn thuộc Top 20.

Khi dời ánh mắt của mình khỏi biển Vis nằm dưới đáy hồ nước kia thì Arthur mới để ý đến khung cảnh xung quanh mình, thứ đầu tiên mà cậu thấy là một bầu trời kì lạ, một bên là bầu trời ban đêm, bên còn lại là bầu trời ban ngày, ngoài ra trên bầu trời kia còn có những chú chim tạo thành từng nhóm nhỏ bay lượn với nhau. Còn ở hai bên hồ nước là một rừng cây bạt ngàn trải dài đến hình bóng những ngọn núi hùng vĩ ở phía xa.

Tất cả kết hợp lại với nhau tạo thành một khung cảnh thơ mộng hữu tình.

Nhưng…

Arthur chẳng có vẻ gì là thưởng thức cả, vì ngoài những gì ở trong hồ nước khổng lồ này ra, những thứ khác đều được tạo ra từ một loại ảo thuật diện rộng có đẳng cấp cực cao gọi là [Unreal World] (Thế giới mộng ảo) do Jin thi triển.

Dĩ nhiên Arthur có thể kháng lại kĩ năng này, nhưng cậu lại không làm vậy, một phần vì nó hoàn toàn không có ảnh hưởng xấu nào đến tinh thần của cậu cả, một phần vì cậu biết mục đích của Jin khi sử dụng [Unreal World] tại khu vực ẩn này chỉ là để cho nơi này trở nên “thật” hơn, nếu cô không làm vậy, thì nơi này chẳng khác nào một căn phòng khổng lồ chứa đầy nước và tiền.

Arthur tiếp tục di chuyển.

Sau một lúc thì có ba ngôi đền nổi xuất hiện trước tầm mắt Arthur, ba ngôi đền này cách nhau một khoảng khá xa, và điểm chung của những ngôi đền này là chỉ có một mái ngói khổng lồ hình tam giác được chống đỡ bởi vô số những cây cột trụ bằng gỗ được sơn màu đỏ.

Trong ba ngôi đền kia thì có một ngôi đền có một cánh cửa hình tròn treo lên một tấm màn che, trên tấm màn thêu hình một ngôi đền nằm trên lưng một mặt trăng khuyết nằm chĩa xuống dưới đi kèm với những họa tiết đơn giản được thêu ở xung quanh. Ngoài ra, ngôi đền này còn được sử dụng một loại ma pháp ánh sáng có màu cam nhạt phản chiếu với mặt nước khiến hình ảnh ngôi đền này toát lên vẻ lung linh động lòng người.

IMG_8511

Arthur rất nhanh sử dụng [Teleportaion] đến trước tấm màn kia, sau đó khẽ vén tấm màn lên rồi bước vào bên trong.

Lúc này, cậu đang đứng trong một căn phòng tạo từ gỗ ma thuật có màu trà xanh, giữa căn phòng được đặt một chiếc bàn gỗ thấp hình chữ nhật, và trên chiếc bàn là một ngọn đèn ma thuật phát ra tia sáng màu đỏ hồng, gần đó là một quyển tập làm bằng giấy được tạo ra từ vỏ cây trông khá cũ kĩ, đặt cạnh quyển tập là một bộ dụng cụ dành riêng cho việc viết thư pháp bao gồm cọ, thanh mực và đá mài mực.

Hai bên chiếc bàn là hai chiếc ghế không chân có tay vịn một bên được trang trí một số hoa văn đơn giản nhưng lại rất bắt mắt, và được đặt đối diện với nhau. Ngoài ra, ở góc phòng được đặt lư trầm hương, khiến căn phòng tỏa ra mùi hương thoang thoảng phảng phất nhẹ nhàng, giúp cho việc thư giãn tinh thần và cảm thấy thoải mái, dễ chịu.

Đối diện với hướng đi của Arthur là một loại cửa trượt làm bằng giấy được nẹp lại bởi các khung gỗ, có thể thấy ánh sáng màu hồng nhạt chiếu qua những lớp giấy từ phía bên kia. Căn phòng phía sau cánh cửa kia chính là phòng ngủ của Jin, đồng thời cũng là nơi dùng để trang điểm và thay đổi trang phục của cô.

Arthur từ tốn đi đến trước cánh cửa sau đó dừng lại, nhẹ giọng hỏi.

“Jin? Ta có thể vào không?”

Từ phía bên kia cánh cửa phát ra tiếng “Vâng, mời ngài vào” nhẹ nhàng của Jin.

Nghe vậy, Arthur khẽ kéo cánh cửa kia ra.

Ngay khi cánh cửa được mở ra thì bỗng có một tiếng “Shuuu” vang lên bên tai Arthur, ngay sau đó là một luồng sáng màu trắng nhạt bay đến bao phủ lấy người cậu.

Arthur không hề kháng cự lại ánh sáng kia.

Đó là hiệu ứng của kĩ năng [Remember] (Hồi tưởng) do Jin niệm lên người cậu, đây là một ma pháp mô phỏng cao cấp cho phép cô tái hiện lại vẻ ngoài của bất kì vật gì dựa theo trí nhớ của cô, nhưng để kĩ năng này được kích hoạt thành công trên người một ai đó thì đòi hỏi người bị niệm phép không kháng cự lại trong qua trình ma pháp đang được niệm.

Đến khi tia sáng kia dần dần biến mất thì vẻ ngoài của cậu đã có một chút thay đổi, thay vì mặc một chiếc áo choàng học giả có mũ trùm đầu màu trắng xám được trang trí tinh xảo dành riêng cho pháp sư, thì giờ đây chiếc áo choàng kia đã biến thành một bộ Vest màu nâu nhạt cực kì sang trọng, khuôn mặt của cậu trông trẻ hơn hiện tại một chút và trên phần mí mắt được tô lên một lớp trang điểm màu đỏ, còn mái tóc màu cam cháy đặc trưng của cậu thì biến thành màu đỏ và ngắn hơn một chút, còn phần tóc ở hai bên thì lại có màu vàng.

Arthur khá bất ngờ khi thấy hình dạng được mô phỏng lại của mình.

Đây chính là vẻ ngoài của cậu sau khi sử dụng một loại vật phẩm Cash Shop cho phép thay đổi vẻ ngoài Avatar nhân vật cùng với những vật phẩm được trang bị trên người của mình, vật phẩm đó được bán khi Moonlight Castle vừa được xây dựng xong, và cũng chỉ xuất hiện trong Cash Shop 1 tuần duy nhất nhân dịp sinh nhật lần thứ 7 của Legend Of Conquests. Nhưng vì vẻ ngoài quá mức “mô đen” và hoàn toàn không hợp với không khí của game nên Arthur đã thay đổi lại như cũ chỉ sau một ngày sử dụng.

“Ngài thấy trang phục của em như thế nào? ”

Giọng nói của Jin vang lên đánh thức Arthur khỏi sự bất ngờ kia, cậu nhanh chóng hướng tầm mắt về phía cô.

Arthur Business Mode

*Ôi… muốn thử độ kiên nhân của mình sao?*

Đó là những lời đầu tiên xẹt qua tâm trí Arthur khi thấy Jin.

Nếu nói Jin ở dạng Human mang vẻ đẹp toát lên sự bí ẩn khó dò, thì Jin hiện tại lại ở dạng Demon Fox mang một vẻ đẹp chỉ có thể gọi là nghiêng nước nghiêng thành, vẻ đẹp kia đẹp đến nỗi chỉ có thể dùng hai từ “ma mị” để hình dung.

Giữa căn phòng này là một “Jin khác” đang ngồi giữa vô số những bộ Kimono đưa mắt nhìn Arthur, cô sở hữu cặp mắt tựa như than hồng động lòng người, làn da trắng hồng mịn màng như em bé mới sinh, trên đầu cô là một đôi tai cáo trùng màu với mái tóc dài mượt mà đỏ sẫm được xõa ra, sau người cô là 9 chiếc đuôi trắng tỏa ra hào quang màu hồng.

Trên người cô chỉ có hai mảnh của trang phục Kimono phân biệt là màu đỏ thêu hình một con bướm màu vàng nhạt nối liền với những bông hoa, và màu trắng thêu hình phượng hoàng màu vàng trải dài với những hoa văn hoa mĩ, hai mảnh trang phục được gắn lại với nhau bới một loại nút cài trông như một lệnh bài ở giữa phần bụng, trên tay cô còn cầm một một chiếc quạt bằng kim loại có ba màu nâu, trắng và xanh biển trông rất bắt mắt.

Vì trang phục khá là “thiếu thốn”,  nên chỉ cần kéo nhẹ cũng có thể lột sạch cô, với nhan sắc có một không hai và cách ăn mặc gợi tình hơn bao giờ hết kia thì dù Arthur có tỉnh táo đến mức nào đi nữa cũng khó lòng mà kiềm chế nổi những ham muốn bản năng vốn có của một người đàn ông.

Chỉ là… cậu không thể làm vậy khi sau lưng Jin còn có một kẻ khác đang ngồi bảo vệ cô bằng một thanh Katana.

Nói một cách chính xác hơn là một con quái vật có làn da xám xịt cùng mái tóc dài trắng hếu như một người phụ nữ được vuốt ngược về phía sau lưng, nó có hai cái sừng một dài chĩa nhòn về phía trước và một ngắn cong vào phía trong ở trên trán. Khuôn mặt nó trông cực kì ghớm giếc khi có một cái miệng rộng như một cái chậu thè ra chiếc lưỡi dài thoằng đỏ như máu đi kèm với cặp mắt đầy sát khí, còn hàm răng thì sắc như dao và có hai chiếc răng nanh to lớn ở hàm trên chĩa cong ra bên ngoài.

Trên người nó mặc một bộ đồ thầy cúng với những hoa văn sặc sỡ, hai bên vai được trang bị giáp vai bằng sắt của những Samurai thời chiến quốc được mạ màu đỏ và vàng trông rất nặng nề. Nó chỉ có bốn ngón tay dùng để nắm lấy thanh Katana, và trên phần cổ tay được đeo một chuỗi tràng hạt dùng cho việc niệm kinh, ngoài một tay đang cầm Katana ra thì tay còn lại của nó đang nắm một thanh Katana khác được giắt ngang phần thắt lưng.

Nếu nỏi vẻ đẹp của Jin có thể khiến hàng tá kẻ muốn chiếm hữu cô, thì con quái vật phía sau cô chính là thứ khiến những kẻ kia phải chùn bước.

rupid79-lee-jung-myung-92

Arthur không hề lạ gì với con quái vật đó, vì nó chính là một con Boss do chính tay Tinas bắt được, sau đó tặng cho Jin thuần hóa và được biết đến qua cái tên Obi – hay còn được biết đến như một  Oni Lord (Lãnh chúa yêu ma).

Trong Legend Of Conquests, ngoài sở hữu [Guardian] ra thì còn có một hình thức đặc biệt là thuần hóa Boss, số lượng Boss mà game cho phép thuần hóa là không nhiều. Mặc dù vậy, chúng cũng không thể so sánh với một [Guardian] có khả năng phát triển như một người chơi được, vì sức mạnh từ trang bị và kĩ năng mà chúng có được đều được mặc định bởi hệ thống game, chúng chỉ có thể tăng thêm sức mạnh chỉ số nhờ lên Level sau khi bị “tẩy não” từ quá trình thuần hóa và trở thành tay sai trung thành của người chơi hoặc [Guardian]. Vì lí do đó nên rất ít người chơi thuần hóa Boss, nếu có thì họ cũng chỉ biến chúng thành quà tặng cho [Guardian] của họ hoặc người khác mà thôi.

Và Obi chính là một ví dụ điển hình.

Khi Obi thấy thân ảnh của Arthur thì nó chỉ xem cậu như một kẻ xâm nhập, hoàn toàn không thể hiện chút tôn kính nào.

Arthur cũng không để ý lắm vì cậu biết nó chỉ trung thành với người đã thuần hóa nó, và ngoài chủ nhân của nó ra thì những kẻ khác hoàn toàn không đáng đếm xỉa tới.

Cậu nở một nụ cười chân thành rồi nói.

“Trông em đẹp lắm.”

Jin không ngờ ngài Arthur lại khen cô thay vì khen trang phục mà cô mất rất nhiều thời gian để lựa chọn, và những lời kia cũng đã quá đủ để khiến khuôn mặt cô xuất hiện một áng mây hồng.

“Ngài nói thật chứ?”

“Thật!”

“Không phải nói dối chứ?”

“Không hề!”

Nghe vậy, Jin ngay lập tức đứng dậy, lao tới ôm chầm lấy Arthur, cô ngước mặt lên nhìn cậu để lộ ra đôi mắt xinh đẹp không biết đã rơm rớm nước mắt từ khi nào.

“Vậy thì tại sao… kể từ khi ngài yêu cầu em gọi ngài bằng “ông xã” với bộ dạng đó, em không bao giờ còn thấy ngài bước chân đến nơi đây để nhìn em dù chỉ một lần?”

“!!”

Những lời của Jin khiến Arthur chỉ có thể ngơ ngác nhìn cô.

“Ngài trả lời em đi?”

Giọng Jin càng lúc càng lớn, cô dùng đôi tay nhỏ nhắn của mình đánh vào ngực Arthur như muốn giải phóng hết những tức giận trong lòng, những giọt nước mắt cũng từ đó mà rơi.

“Ta…”

Arthur không thể thốt lên nổi một lời biện hộ nào cho bản thân.

Khi vẫn còn ở thế giới Legend Of Conquests, Jin luôn luôn đi theo cậu như hình với bóng cho đến khi Moonlight Castle được xây dựng xong, khi đó Arthur và những đồng đội đã là những người chơi thuộc vào hàng Top, những [Guardian] tuy cũng mạnh không hề thua kém nhưng họ lại bị kẹt lại bởi giới hạn của chương trình AI và nó khiến cho mọi hoạt động về sau của họ càng lúc càng trở nên khó khăn.

Điều đó khiến Arthur không còn cách nào khác ngoài quyết định đưa những [Guardian] đến quản lý những khu vực nhất định tại Moonlight Castle với suy nghĩ như vậy là tốt nhất cho họ.

Nhưng sự thật thì…

Kể từ đó trở đi, cậu và những đồng đội chỉ tập trung vào những cuộc phiêu lưu triền miên suốt những năm còn lại, và không còn đến gặp những [Guardian] của mình nữa, nếu có thì cũng chỉ như một cơn gió lướt qua mà thôi.

*Cái gì mà tốt nhất cơ chứ!*

Khi nhìn vào khuôn mặt đẫm lệ của Jin khiến lòng Arthur thắt lại, cậu rất muốn thốt lên “ta xin lỗi” nhưng trong thâm tâm cậu không khỏi tự hỏi bản thân rằng liệu cậu có tư cách để nói lời xin lỗi không? Những giọt nước mắt kia có đáng dành cho một kẻ ngu xuẩn như mình không?

Việc duy nhất mà cậu có thể làm lúc này là vụng về lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt người con gái kia. Nhưng dù cậu có cố gắng thế nào đi nữa nước mắt vẫn cứ rơi khiến cậu không cầm lòng nổi mà cất giọng.

“Là ta sai rồi! Đều là lỗi của ta, một kẻ như ta không xứng đáng để làm một vị chủ nhâ…”

Nhưng cậu chưa kịp nói hết câu thì đã bị Jin dùng đôi môi của cô hôn lấy. Một nụ hôn đơn giản, không quá cầu kì hay là một nụ hôn sâu nào cả, đơn giản chỉ là môi chạm môi, đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, nhưng hương vị mà nó mang lại thực sự rất đặc biệt.

“Xin ngài đừng nói vậy, em chỉ muốn ngài hứa với em một điều… dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, xin ngài đừng rời bỏ em!”

Arthur rốt cục cũng không còn giữ bình tĩnh được nữa, cậu ôm chặt lấy Jin vào lòng, siết chặt vòng tay, khiến cơ thể hai người ép chặt vào nhau hết mức có thể, như muốn ép hết những giọt không khí ngăn cách cả hai, không chút do dự nói.

“Ta hứa… không… ta đem tính mạng mình ra thề, dù có chết cũng vĩnh viễn không bao giờ rời bỏ em!”

“Vậy là em yên tâm rồi.”

Mội lời lẽ mang đầy sự trìu mến ngào ngạt, nhưng… khuôn mặt đẫm lệ của Jin lúc này lại xuất hiện nụ cười ranh mãnh hệt như trước khi cô rời khỏi Phòng nghị sự.

Dĩ nhiên là Arthur hoàn toàn không thấy được nụ cười ấy.

Sau một hồi lâu thì cả hai cũng tách nhau ra.

Khuôn mặt Arthur hiện tại đã lấy lại được sự bình tĩnh vốn có, ma thuật mô phỏng trên người cậu cũng đã hết tác dụng, còn Jin thì mang nụ cười vui vẻ trên khuôn mặt của cô.

“Chúng ta nên quay lại trà thất của em thôi, Garrett không phải là người thích ngồi yên một chỗ quá lâu đâu.”

Arthur nhẹ giọng nói.

“Chủ nhân Garrett đã thức lại rồi sao!”

“Ừm, thời gian cũng không còn nhiều, theo suy đoán của ta thì kẻ địch rất có thể đã đến tiến đến phòng số 1 tại Evil Labyrinth rồi.”

Jin khẽ gật đầu rồi chuyển tầm nhìn sang Obi.

“Canh giữ nơi này cho đến khi ta quay trở lại!”

Con Obi vốn ngồi yên như bức tượng ngay lập tức đứng lên, cung kính cúi chào cô, sau đó từ từ bước ra khỏi căn phòng.

Tuy có cơ thể to lớn và mặc giáp phục nặng nề nhưng khi di chuyển nó lại không hề tạo ra một âm thanh nào cả, chỉ có thể dùng câu “tĩnh lặng như mặt hồ” để hình dung.

Đó cũng chính là lý do vì sao Tinas tặng nó cho Jin, ngoài sức mạnh vật lý vô cùng cao ra thì Obi còn sở hữu một kĩ năng vô cùng nguy hiểm gọi là [Soundless] (Vô âm), cho phép nó vô hiệu hóa mọi loại âm thanh mà nó tạo ra trong bán kính 100m. Ngoài kĩ năng đó ra, tốc độ cơ bản của nó chỉ có thể dùng hai từ “biến chất” để miêu tả, và đi kèm với tốc độ đó là vô số những kĩ năng gia tốc khác, có thể nói bộ kĩ năng của Obi đã biến nó thành một sát thủ có tốc độ ám sát cực kì khủng bố mà không gây ra bất cứ một tiếng động nào, và cũng là con Boss phù hợp nhất trong khu vực Shrine Of Desire.

Sau khi Obi rời khỏi thì Arthur ngay lập tức sử dụng [Gate], thông thường thì [Gate] sẽ không thể mở ra ở khu vực này, nhưng giờ Arthur đã sở hữu [Favour Of The Dragon] trong tay, chiếc nhẫn sẽ loại bỏ những giới hạn ở những khu vực ẩn mà cậu xuất hiện.

“Em không biến thành dạng Human sao?”

Khi chuẩn bị bước vào cánh cổng dịch chuyển thì Arthur buột miệng hỏi như một thói quen. Lý do khiến Arthur hỏi cô như vậy vì khi cậu còn ở thế giới game thì tộc Demon Fox được xem là một trong số những chủng tộc đẹp nhất, đồng thời cũng là một trong số những chủng tộc gây chú ý nơi công cộng nhất trong Legend Of Conquests, vào thời điểm đó Arthur vẫn còn rất trẻ, cậu hoàn toàn ghét cay ghét đắng việc [Guardian] mình tạo ra bị nhiều “thằng dâm tặc” dòm ngó rồi “nghĩ đến những thứ đen tối” nên đã yêu cầu cô biến thành dạng Human.

“Không muốn đâu, vì ngài vừa… vừa khen em “đẹp lắm” trong hình dạng thật mà, em quyết định sẽ giữ nguyên hình dạng này cho ngài ngắm thỏa thích luôn… nếu chỉ ngắm thôi mà không đủ thì… em sẵn sàng để ngài xơi…”

Arthur nhanh chóng dùng tay bịt cái miệng “nguy hiểm” kia lại.

“Đươ…được rồi! Chúng ta đi thôi!”

Dứt lời, cậu ngay lập tức phóng vào trong cổng dịch chuyển.

Thấy vậy, Jin khẽ liếm môi cười yêu mị nói.

“Hì hì… để xem ngài còn kiềm chế được bản năng của mình đến bao giờ!”

Sau đó cô cũng rất nhanh biến mất trong cánh cổng dịch chuyển.

+++Moonlight Castle – Khu số 1 ~ Evil Labyrinth – Phòng số 41+++

Căn phòng số 41 Penelope vừa đi đến có kết cấu tương tự như 40 căn phòng trước kia, nhưng toàn bộ nơi này không hề có một tinh thể phát sáng nào mà là một nơi tối tăm được bao phủ bởi vô số những hoa tuyết trôi nổi bất định phát ra ánh sáng mờ ảo.

Khi Penelope vừa đặt chân đến nơi này thì cũng là lúc vô số những hoa tuyết trôi nổi bất định ngay lập tức tụ hợp lại một lốc xoáy cỡ nhỏ vang lên tiếng “rào…ào…” trước tầm mắt cô. Sau khi lốc xoáy kia xuất hiện được một lúc thì cũng bắt đầu tan dần cho đến khi để lộ ra thân ảnh một cô gái có thân hình đồng hồ cát nóng bỏng đang đứng chống nạnh.

Cô sở hữu mái tóc màu vàng dài hơn vai và được tết lại một cách gọn gàng, đôi mắt xanh như bầu trời nhưng lại toát lên sự khiêu khích của bậc vua chúa, làn da trắng trẻo mềm mại kết hợp với chiếc mũi cao nhỏ nhắn và đôi môi quyến rũ được phủ lên một lớp son màu cam nhạt, tất cả tạo thành một vẻ đẹp tuyệt mỹ.

Mặc trên mình một bộ váy bó sát cơ thể có màu thiên thanh ở phần vai đến tay và màu kem kéo dài từ phần ngực trở xuống, bộ váy được thiết kế hở ở phần trên để lộ ra một phần bộ ngực hút hồn của cô, còn từ phần eo trở xuống được xẻ dọc ở hai bên để lộ ra cặp đùi săn chắc mịn màng, dưới chân cô còn mang một đôi giày cao gót có màu xanh thủy tinh trông rất bắt mắt.

Cô ta chính là Iset – [Guardian] trực thuộc quyền của Tinas.

elsa_by_claparo_sans-d9mv87g

“Không biết ngọn gió nào đưa đại hầu gái Penelope đến đây?”

Iset với giọng điệu trong trẻo hỏi.

“Không phải cô là người biết rõ nhất sao Iset?”

Penelope mặt không đổi sắc, ngay lập tức đáp lại.

Iset cười cười đi đến trước mặt Penelope sau đó từ tốn trả lời.

“Ngoài việc có những kẻ tấn công vào nơi này thì tôi chỉ biết cô và chủ nhân Frantz đang trên đường đến đây mà thôi, nhưng nếu ngài ấy không đến đây mà chỉ có một mình cô thì hẳn là có chuyện quan trọng xảy ra nhỉ?”

Penelope khẽ gật đầu rồi bắt đầu thuật lại mệnh lệnh từ Frantz.

“Vậy ra là chủ nhân Frantz muốn tôi và cô làm nhiệm vụ quan sát và không được tự ý hành động nếu tình hình phía ngài ấy có chuyển biến xấu sao…”

“Đúng vậy, và sau này cô không cần gọi ngài ấy bằng “chủ nhân” nữa, “ngài Frantz” là cách mà ngài ấy muốn chúng ta dùng để xưng hô.”

“Oh… được thôi.”

Dứt lời, Iset liền đưa tay vào hư không để mở hòm đồ cá nhân của mình, cô lấy ra một quả cầu phát ra ánh sáng trắng mờ nhạt to cỡ một quả bóng tenis ở trên tay, rồi ném đến một vị trí trống trải gần đó.

Quả cầu kia sau khi được ném ra thì bay lơ lửng giữa không trung rồi dần dần vặn vẹo, sau một lúc thì quả cầu ánh sáng kia biến thành một tấm gương ma thuật hình tròn cỡ lớn, trên tấm gương là hình ảnh một con quái vật to gấp 4, 5 lần người thường đang tấn công vào kết giới bảo vệ cửa vào phòng số 1 được Frantz dựng lên, còn phía sau nó là một hàng ngũ chỉnh tề bao gồm những kẻ mặc giáp phục sáng loáng trên tay cầm vô số những loại vũ khí sẵn sàng lao vào ngay khi kết giới bị phá hỏng.

Vù…ù…

Ngay lúc đó một cánh cổng dịch chuyển xuất hiện cách vị trí tấm gương một khoảng ngắn.

Và người đầu tiên bước ra từ cánh cổng kia chính là Arthur, tiếp đó là Garrett và Jin.

Ngay khi thấy Arthur và Garrett xuất hiện thì Penelope và Iset ngay lập tức khom người hành lễ.

“Mừng người đã đến thưa ngài Arthur, mừng người đã thức dậy sau 200 năm thưa chủ nhân Garrett.”

“Mừng người đã đến khu vực do tôi quản lý sau 200 năm thưa đại chủ nhân Arthus, mừng người đã thức dậy sau 200 năm thưa chủ nhân Garrett.”

Thấy một màn này thì Arthur liền đặt tay lên vai Garrett rồi nói.

“Phiền cậu giải thích cho họ về cách xưng hô mà chúng ta đã thống nhất ở Phòng nghị sự được không?”

Đằng sau lớp mặt nạ của Garrett phát ra một tiếng thở dài, sau đó gã gật đầu rồi nhanh chóng đi tới trước mặt Jin và Iset.

“Iset này, tên thật của vị đại chủ nhân kia là Arthur S. Maxwell, sau này ngươi chỉ cần xưng hô với vị đại chủ nhân kia bằng “ngài Arthur” là được rồi. Thêm một điều nữa, sau này nếu các ngươi xưng hô với ta và Arthur hay những đồng bạn còn lại của chúng ta bằng “ngài” là đủ rồi, các ngươi không nhất thiết phải gọi chúng ta bằng chủ nhân nữa. Cho dù ai có thắc mắc điều gì thì cũng tuyệt đối không được hỏi, vì đây là lệnh, hiểu chứ?”

Nếu còn là game thì Garrett và những người khác sẽ không để ý đến cách xưng hô của [Guardian] với mình cho lắm, vì đó là điều hiển nhiên ở trong game. Nhưng khi mọi thứ đã trở thành thực thì lại khác, toàn bộ thành viên của [Elite Entites] thực sự không thích bị gọi bằng chủ nhân ở ngoài đời thực, vì nó khiến họ cảm thấy không thoải mái một chút nào, dĩ nhiên thế giới mới này cũng không phải là ngoại lệ.

“Tuân lệnh.”

Jin và Iset đồng thanh nói.

Khi cả hai vừa dứt lời thì Garrett chuyển tầm mắt đến Penelople, nói.

“À, sau khi chúng ta giải quyết xong mấy “vị khách” kia thì ngươi ngay lập tức thông báo về việc thay đổi cách xưng hô cho những [Guardian] còn lại được chứ?

“Nếu đó là điều ngài mong muốn!”

Penelope khẽ khom người nhận lệnh.

Garrett hài lòng gật đầu.

Phía bên này thì Arthur nhanh chóng hướng sự chú ý về phía tấm gương kia, cậu không hề lạ lẫm gì với thứ này, đó là một loại vật phẩm được tạo ra cùng với thời điểm Evil Labyrinth được xây dựng xong, sau đó được giao lại cho Iset với tên gọi [Eye Of Labyrinth]. (Con mắt của mê cung)

Vật phẩm này có thể hiển thị vị trí của những kẻ đột nhập trong toàn bộ phạm vi của Evil Labyrinth, nhưng nhược điểm chí mạng của nó là chỉ cần dùng một số ma pháp đơn giản dùng để chống lại thuật theo dõi là có thể nằm ngoài tầm dò xét, nếu những kẻ đột nhập sử dụng ma pháp mạnh hơn thì hoàn toàn có thể phá hủy [Eye Of Labyrinth] một cách dễ dàng.

Tuy vật phẩm này có nhược điểm rất lớn nhưng đó vẫn là một vật phẩm khá hữu ích khi có thể quan sát toàn bộ 40 căn phòng cùng một lúc.

Chỉ là sự hữu ích kia không kéo dài được bao lâu.

Trong số những kẻ đang chờ đợi kết giới mà Frantz dựng lên bị phá hủy thì có một tên mặc trên mình một chiếc áo choàng học giả, đeo mặt nạ hình mặt cười bằng vàng, trên tay còn cầm một chiếc trượng phép có cái đầu thú quái dị. Có vẻ như tên này là một pháp sư, và hắn đã phát hiện ra việc mình đang bị theo dõi.

Hắn nhanh chóng tiến lên thì thầm với một tên khác ở đầu hàng ngũ, tên kia là một nam nhân trông khá trẻ, chỉ có điều ánh mắt lại vô cùng sắc bén trái ngược với khuôn mặt trẻ trung kia, trên mình hắn mặc một loại giáp được trang trí bằng vàng bạc sặc sỡ khác hẳn với những kẻ còn lại, còn trên tay hắn là một thanh đại kiếm màu đỏ đen được khắc hình đầu rồng.

Arthur đoán tên đó có lẽ là kẻ cầm đầu những kẻ tấn công vào nơi này.

Sau khi kẻ đeo chiếc mặt nạ kia thì thầm xong thì hắn nhanh chóng lui lại phía sau hàng ngũ, hắn chẳng sử dụng một loại pháp thuật chống lại việc bị theo dõi nào cả, cứ như vậy tiếp tục chờ đợi kết giới bị phá.

Việc này khiến Arthur cảm thấy khó hiểu, nếu tên đó phá hủy thuật theo dõi thì thì cậu, Iset hoặc Jin vẫn còn rất nhiều cách khác để quan sát tình hình, đằng này hắn lại không làm vậy, vì sao?

Thắc mắc của Arthur rất nhanh được giải đáp khi kẻ cầm đầu kia bỗng dưng hướng ánh mắt của hắn về phía mà cậu đang quan sát, cứ như lúc này hắn đang mặt đối mặt với cậu vậy. Tiếp đó hắn liền nở một nụ cười khiêu khích rồi dùng ngón trỏ cứa ngang qua cổ như muốn nói với Arthur rằng “Mày sẽ chết ” vậy.

Uỳnh….

Một làn sóng xung kích cực mạnh phóng ra từ Jin, khuôn mặt cô lúc này đã tràn đầy sát khí.

Xì…xì…

Penelope bên này cũng không khác Jin là bao, toàn thân cô đã được bao bọc trong làn khói đen chết chóc tỏa ra từ cây thánh giá trước ngực cô.

Rắc…rắc…

Còn Iset thì cặp mắt đã trở nên lạnh lẽo đến thấu xương, toàn thân cô tỏa ra một loại năng lượng lạnh đến mức khiến mặt đất xung quanh nơi cô đứng đóng băng.

“Láo xược! Dám cả gan khiêu khích ngài Arthur! Xin ngài hãy cho phép em quyền tự tay nghiền nát thứ sinh vật hạ đẳng kia!

“Đại hầu gái Penelope sẵn sàng chờ lệnh, chỉ cần ngài muốn, tôi sẵn sàng mang đầu của con sâu bọ kia về cho ngài!”

“Xin ngài Arthur cho phép tôi chấm dứt sự tồn tại của kẻ rác rưởi kia!”

Cả ba người vừa lên tiếng đưa mắt nhìn nhau.

“Với tư cách là [Guardian] trực thuộc quyền của ngài Arthur, xin hai cô hãy để tôi tự tay giết thứ sinh vật hạ đẳng kia!”

“Là một đại hầu gái, nhiệm vụ của tôi là thực hiện mệnh lệnh của những vị chủ nhân, dù cô có nói như vậy thì tôi vẫn là người thích hợp nhất cho chuyện này.”

“Nè nè, hai cô nên biết rằng nơi này thuộc quyền quản lý của ai mà, đúng không? Người duy nhất có thể xử lý chuyện này chỉ có thể là tôi mà thôi.”

“Là tôi thích hợp hơn!”

“Không! Là tôi mới đúng!”

“Là tôi!”

Cả ba cô gái bắt đầu lên giọng tranh giành quyền được “chén” kẻ vừa khiêu khích Arthur, nhưng sau một hồi giằng co thì cả ba đều quay sang nhìn cậu, đồng thanh hỏi.

“Ngài Arthur! Rốt cuộc thì ngài chọn ai?”

“!!!”

Đối với một người chơi cao cấp như Arthur, việc có kẻ khiêu khích cậu là chuyện xảy ra như cơm bữa, và cậu cũng đã quá quen với những việc như vậy rồi, nhưng sau khi sang thế giới mới này thì phản ứng thái quá của cả ba [Guardian] khiến cậu cảm thấy có một chút bất ngờ, vì việc này vốn chưa từng xảy ra khi cậu còn ở thế giới game, và nó khiến cậu cảm thấy vô cùng khó xử khi không biết phải chọn ai.

*Ôi, nếu so việc chọn lựa này với việc đánh Devine Watchers thì mình thà để lũ Boss kia thịt mình còn hơn…*

Arthur thầm than trong lòng.

Thấy Arthur chần chừ không nói, Garrett liền bước đến bên cạnh cậu rồi hắng giọng nói.

“Ba người các ngươi đang khiến ngài Arthur đây cảm thấy khó xử đấy, hay là như vậy đi, thay vì chọn một trong ba người các ngươi thì việc này cứ để cho ta và Arthur xử lí, dù sao cũng đã 200 năm chúng ta không được động tay động chân chút nào rồi hắc..hắc…”

Dứt lời Garrett ngay lập tức mở [Gate] đến vị trí của Frantz rồi kéo Arthur đi thẳng vào mà không cần biết quyết định của gã có được sự đồng ý từ họ hay không.

Một màn này khiến cả ba cô gái đứng hình không nói được câu nào.

Sau một hồi lâu thì Jin cũng lên tiếng.

“Vậy bây giờ chúng ta làm gì?”

“Chúng ta chỉ có nhiệm vụ là quan sát mà thôi, nếu ba vị chủ nhân ở cùng với nhau thì hầu như không có khả năng xảy ra bất kì chuyện gì có thể gây nguy hiểm đến họ cả.”

Iset đáp lại, sau đó cô tạo ra một chiếc ghế dài kết tinh từ băng gần đó rồi đi đến ngồi xuống, sau đó dùng ma pháp điều chỉnh lại vị trí tấm gương đến trước nơi cô đang ngồi, sau đó chuyển hình ảnh đang hiển thị kẻ địch thành hình ảnh phòng số 1, tiếp tục nói.

“Mời ngồi, cũng lâu rồi chúng ta không ở cùng với nhau nhỉ, các cô nghĩ sao nếu chúng ta vừa ôn lại chuyện cũ, vừa quan sát những vị chủ nhân của chúng ta?”

“Hì hì… nghe hay đó.”

Jin hoàn toàn ủng hộ ý kiến kia, rồi nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh Iset.

Penelope im lặng một chút rồi cũng gật đầu nói “tùy cô”, cũng rất nhanh ngồi xuống cạnh Iset.

“Mọi thứ sắp trở nên thú vị rồi đây…”

Iset cười nói khi thấy cánh cổng dịch chuyển mà ngài Garrett mở ra đã xuất hiện trước mặt ngài Frantz tại phòng số 1.

+++Còn tiếp+++

Team: Just T

Tác Giả: Need More Salt

Trở lại trang chính

THE NEW GATE – Tập 4 Chương 1 Phần 1

THE NEW GATE – Tập 4 Chương 1 Phần 1

Đó là cuộc hội ngộ lần đầu tiên sau 500 năm với người đồng động của Shin từ kỷ nguyên Game, Girard; nhân vật hỗ trợ số 3 của cậu ấy, một High Beast (Nhân Thú Cao Cấp). Ngoài cuộc đấu tay đôi và sự mất mác kèm theo đó, một bóng dáng đã được nhìn thấy tại tang lễ của Girard là nhân vật hỗ trợ số 4 của Shin, High Dragnil Shibaid (Long Nhân Cao Cấp).

Shin, người đã ghé thăm Falnido Beast Alliance (Liên Minh Nhân Thú Falnido, đối mặt với thực tế là phải tiễn biệt người đồng đội cũ.

.

Lúc bình minh, sau tang lễ được tổ chức tại Elden, thủ đô của Falnido. Shin, được hướng dẫn bởi nhân vật hỗ trợ số 1, Schnee, đến một nơi nào đó. Trên đầu cậu ấy, là một quái vật đồng hành, Element Tail, Yuzuha. Phía trước cậu ấy là Nhân Thú Vương hiện tại, Wolfgang, và con gái của anh ta, Cuore.

Elf, Tiera ở kế bên Schnee. Quái vật đã trở thành đồng đội của Tiera là Kagerou, đã chui vào bóng của Tiera bằng cách sử dụng một Skill của quái vật được gọi là【Shadow Dive】.(Lặn Bóng/Lặn Vào Bóng).

Sau khoảng 15 phút đi bộ từ nhà của họ, một tòa nhà 2 tầng xuất hiện trong tầm nhìn của họ. Đó là nơi mà đặc sứ và người đại diện từ các quốc gia khác ở lại để tham dự tang lễ. Lý do mà Shin ghé thăm nơi này, chẳng cần phải nói, là để gặp Shibaid. Shin và những người khác đến đây, vì họ không thể mời Shibaid đến nhà của họ.

“Nghĩ về điều đó, đó chắc chắn là Shibaid. Không phải thứ hạng của ông ta cũng bằng với Girard sao, một Vị Vua?”

“Không, hiện tại ông ta đã cắt đứt mối quan hệ với Hoàng Tộc. Tuy nhiên, ông ta nổi tiếng như là một nhà thám hiểm với thứ hạng cao nhất.”

Theo như Schnee, tương tự như Girard, Shibaid đã trở thành Long Vương đầu tiên của Đế Chế Rồng, Kilmont, nhưng dường như ông ta đã đi lang thang sau khi quốc gia trở nên ổn định. Như là một thành viên của Guild các nhà thám hiểm của Kilmont, và khi những con quái vật tràn về từ Sacred Place (Chốn Linh Thiêng), ông ta đã chiến đấu cùng với những nhà thám hiểm bình thường khác.

“…Thế có ổn không? Giống như thế.”

“Có thể là ổn, vì Hoàng Tộc dường như cũng đồng ý. Với Shibaid, không phải với danh nghĩa của một quốc gia, ông ấy đã trở thành một hình bóng tham gia như là một lính đánh thuê trong một Guild được dẫn dắt bởi Dragnil.”

Rõ ràng là ông ta đã tạo ra một ý nghĩa riêng cho ngọn cờ của ông ấy, với việc trở thành vị Vua đầu tiên từ lúc bắt đầu cho đến khi người dân sống trong yên bình, là vô cùng mạnh mẽ.

Vì ông ta đã không tập hợp các bộ tộc rải rác khắc nơi giống như Girard đã làm, nên sự thừa kế dường như không được đảm nhận một cách suôn sẻ. Đối với việc cắt đứt quan hệ với Hoàng Tộc, cũng có thể có một ý nghĩa riêng.

“Từ đầu, dường như ông ấy đã tuyên bố rằng mình chỉ là một Vị Vua lâm thời mà thôi.”

“Người dân có thể rất hiểu điều đó.”

“Vì vị Vua thứ hai, cũng ở trong đội tiên phong cùng với Shibaid, là người mà ông ấy đã cứt đứt quan hệ. Ban đầu, vị Vua thứ hai được cho rằng sẽ trở thành vị Vua đầu tiên. Nhưng em nghe rằng ông ta đã bị thương trong trận chiến cuối cùng ngay trước lúc thành lập quốc gia.”

“Vậy ông ấy giống như một thứ thay thế thôi sao?”

Shin tự hỏi kiểu vua gì mà họ có thể thay thế dễ dàng đến thế, nhưng dường như vẫn có những trường hợp đặc biệt. Vì Schnee không biết những chi tiết phức tạp bên trong, cậu ấy sẽ phải nghe trực tiếp từ người trong câu hỏi đó, khi họ gặp nhau sau đó.

Nhân tiện thì, lần này, vì Shibaid là bạn của Girard, ông ấy được chọn làm người đại diện.

“Dù sao thì điều này đã được quyết định.”

Chẳng bao lâu, cả nhóm đến chỗ họ cần đến. Shin, người đã thấy tòa nhà, là người đầu tiên nói, nó thật đông đúc.

Người đã nghe về cái chết của Girard là rất nhiều, và số lượng đó gần như vượt quá sức chứa của tòa nhà là điều rõ ràng với Shin. Nhìn thấy từ phía Falnido, đây có thể là điều bất ngờ. Ngẫu nhiên, Shin nhớ lại tình trạng tang lễ, và có vẻ như những người đang hướng dẫn người tham dự cũng đã khá kiệt sức.

Có thể cũng chẳng còn nhiều chỗ trống nào để ở lại trong các quán trọ khác. Nhưng suy nghĩ này vẫn chưa có trong tâm trí của Shin.

“Số lượng người là vượt quá mức mà chúng ta đã dự đoán. Người Sáng Lập đã ở trên chiến trường với rất nhiều người, và nhiều người trong số họ là thủ lĩnh hoặc những người có thứ hạng cao của mỗi quốc gia. Mặc dù tôi đã giảm con số đó, mọi người đều đóng những vai trò rất quyền lực.”

Wolfgang mệt mỏi nói.

Dường như không thể mời tất cả các người quen của Girard. Mặc dù dường như không bao giờ hết những người vượt qua những kẻ hở và đến đây. Những người có vai trò rất quyền lực chắc chắn là nhờ ảnh hưởng từ Girard, và trên hết là sự khéo léo từ trí thông minh của họ.

“Tuy nhiên, Shibaid-dono là một ngoại lệ. Tôi đã để ông ấy ở một quán trọ khác kế bên căn nhà thứ hai, vì ông ấy là người đại diện của đồng minh lâu đời, cùng với những đặc sứ của Kilmont.”

Rõ ràng Shibaid đã nhận được sự đối đãi đặc biệt. Khi họ tiến sâu vào trong khi theo sau Wolfgang, căn nhà ở một mức độ khác được nhìn thấy. Cảm giác của sự sang trọng được nắm bắt bởi Shin, như thể muốn nói rằng nó chỉ dành cho VIP.

Khi chuông reo lên, một người đàn ông qua tuổi trung niên, được cho là người quản gia, xuất hiện. Khi Wolfgang nói chuyện của anh ta, âm thanh trầm được tạo ra khi cửa mở. Liệu đó có phải là một rào cản trong trường hợp khẩn cấp không? Cánh cửa đã được bao phủ Adamantine (Không Thể Phá Vỡ) khi quan sát ở gần.

“Vậy, tôi sẽ gọi Shibaid-sama ra, mọi người hãy đợi ở đây.”

Người quản gia đi gọi Shibaid, sau khi ông ấy dẫn họ đến phòng khách.

Mặc dù Shin đã nhận thấy được sự hiện diện của Shibaid, vì đã có người đi gọi ông ấy, cậu ấy quyết định kiên nhẫn chờ đợi.

“Xin thứ lỗi cho tôi vì tôi có cuộc thảo luận với các đặc sứ của Kilmont nữa. Trong tương lai nếu có bất cứ điều gì, xin hãy hỏi Cuore.”

Khi người quản gia rời đi, Wolfgang cũng rời đi, để lại Cuore ở phía sau. Bây giờ Girard cũng đã mất, Wolfgang là Nhân Thú Vương cả về mặt danh nghĩa lần thực tế. Anh ta có thể đi cùng với Shin và những người khác tùy thuộc vào sự sắp xếp công việc.

“Mặc dù đã khá trễ, nhưng sẽ chẳng khôn ngoan nếu nói chuyện với nhà Vua mà chẳng có những từ ngữ kính trọng, có đúng không?”

“Hiện tại, chẳng có bất kì vấn đề gì khi gặp Ulu, ngoại trừ ở nơi công cộng. Em cũng vậy, nói chuyện một cách bình thường ở bên ngoài Hoàng Tộc.”

Schnee nói về cách cư xử của mình khi gặp nhà Vua vào những dịp trang trọng. Cô ấy dường như khá am hiểu về lĩnh vực đó.

“…Vâng, bởi vì trước khi cầm quyền, ông ấy đã tìm kiếm nhiều khả năng vượt trội hơn ông ấy.”

Không hẳn là Wolfgang có ý định để Shin và những người trong nhóm sử dụng từ ngữ lịch sự ở trong quốc gia của chính anh ta, có thể vì Wolfgang cũng là một chiến binh, không phải một quan chức. Cũng có thể rằng một trong những lý do mà anh ta đã không giải thích về nó là vì cách cư xử thiếu lịch sự từ Chủ Nhân của Girard.

Sau một lúc, Shibaid xuất hiện cùng với người quản gia.

Ông ấy là một người to lớn với chiều cao hơn 2 mel rưỡi, có vảy như hắc thạch, và đôi mắt đỏ thẫm. Bởi vì vẻ ngoài mặc định là một con rồng trong hình dạng con người, người ta có thể hơi sợ trong suốt lần gặp đầu tiên, Shin nghĩ vậy.

“Um, đã lâu rồi nhĩ?”

“Vâng, bây giờ tôi vô cùng hạnh phúc với sự trở lại của Chủ Nhân. Từ giờ tôi sẽ trở lại với sự chỉ huy của Chủ Nhân, và trở thành ngọn giáo người sẽ đâm xuyên qua kẻ thù.”

“…À đúng rồi, nghĩ lại thì, ông ấy là giống như thế này…”

Ngay khi họ gặp nhau, Shin đã lúng túng khi mà Shibaid người bắt đầu nói và vì một lý nào đó đang quỳ xuống. Trong sự thiết lập của họ, Shibaid là người nghiêm túc nhất, một nghĩa khác với Schnee. Có phải vì Nghề chính của Shibaid là Holy Knight (Thánh Hiệp Sĩ) không? Không hiểu sao ông ấy xuất hiện với vẻ đào hoa.

Người quản gia, sau khi hướng dẫn Shibaid, rời đi ngay lập tức. May mắn hay không, điều như thế không được nhìn thấy.

“Thôi, um. Như ta đã nói điều này với Schnee. Sự hội ngộ sau một khoảng thời gian dài nên chẳng cần phải quá trang trọng.”

“Vâng, nhưng mà…”

“Shibaid, vì Shin đã nói thế, nên sẽ ổn thôi. Đã khác với trước kia rồi.”

Schnee nói với Shibaid người có vẻ ngập ngừng. Lắng nghe Schnee, người đang gọi Chủ Nhân Shin của họ, một cách bình thường, Shibaid hiểu ý nghĩa câu nói của cô ấy: “Đã khác với trước kia rồi.”

Tuy nhiên, ông ấy không thể hiểu cái tai và đuôi cún ở trên đầu và phía sau của Schnee.

Nhân tiện thì, hiện tại, Schnee và Tiera có vẻ ngoài của Nhân Thú nhờ vào bộ vật phẩm Cosplay. Cuore, người đã quá nổi tiếng, cũng đang ở trong sự cải trang nhờ vào Skill ảo ảnh của Schnee.

“…Hmm, tôi thực sự đồng ý. Sau đó, tôi sẽ cố trở nên dễ tính hơn. Thế này có được không?”

“Vâng, xin hãy làm thế.”

Shibaid đứng dậy từ tư thế quỳ của ông ấy, nhìn vào gương mặt của Shin và đồng ý. Mặc dù Shin, như là một Chủ Nhân, đã không thay đổi, Shibaid giơ tay phải ra khi ông ấy trả lời một cách hạnh phúc.

“Một lần nữa, xin hãy chăm lo cho tôi.” (Câu này là câu mà Kuzuha đã nói với Shin trước đây, với ý nghĩa tương tự)

“Yeah.”

Shin cũng nắm lấy bàn tay đó. Kích thước tay của họ là quá khác biệt, nó giống như là tay của người lớn và tay của trẻ em.

“Vậy thì, chúng ta không thể đứng nói chuyện mãi được. Hãy tiếp tục trong khi uống trà.”

Shibaid nhắc Shin với một sự thay đổi vô cùng nhanh chóng.

“Đúng rồi… Này, hai người kia. Đến đây.”

“Eh!? À vâng…”

“Vâng, thưa ngài…”

Shin cũng gọi Tiera và Cuore người đã rùng mình khi Shibaid quỳ xuống, và ngồi xuống sofa.

Đó là tình huống mà dường như không thể có trong những điều bình thường của thế giới này với hai người họ, khi mà suy nghĩ của họ dường như bị đóng băng. Mặc dù họ đã quen với việc thấy Schnee và Girard hành xử như thế, họ có thể đã bị sốc vì đây là lần đầu tiên họ thấy Shibaid hoàn toàn thể hiện sự trung thành của mình. Từ quan điểm bình thường, Girard và Shibaid, chẳng nghi ngờ gì, là những Anh Hùng.

.

Mọi người tạm nghỉ khi Schnee rót trà từ ấm trà đã chuẩn bị sẵn.

“Tuy nhiên, cũng đã lâu rồi. Mặc dù tôi đã tin từ Schnee, ngài thật sự đã trở về. Tôi cũng vậy, muốn ghé thăm ngài càng sớm càng tốt, nhưng…”

“Nhiều điều đã xảy ra, đúng không? Như Schnee và Girard, ông cũng đóng một vai trò tương đối đáng kể xét theo tình hình hiện tại. Không thể làm gì khác được.”

Shin nói chuyện với Shibaid lần đầu tiên ở thế giới này. Có phải là do cuộc tiễn biệt trong suốt khoảng thời gian ở trong Game, khi mà họ nói chuyện như những người bạn khi gặp lại nhau sau một khoảng thời gian dài. Mặc dù cũng giống như khi cậu ấy ở cùng Girard, đó là lần đầu tiên và chưa phải lần đầu tiên; Một cảm giác thật bí ẩn.

“Khi tôi nhìn thấy gương mặt của Girard trước đây, tôi đoán rằng ông ta đã hài lòng với những gì đã diễn ra. Vẫn là ông ta thế thôi.”

“Ông ấy là một chiến binh cho đến giây phút cuối cùng. Tuy nhiên, ta chưa bao giờ nghĩ rằng chiến đấu trong thế giới này lại khác với khi ở trong Game. Ông ấy đã gọi Shiden hai lần vào khoảnh khắc cuối cùng, ông biết chứ?”

“Kukaka! Ông ta đã làm một điều như vậy sao? Mặc cả tôi cũng sẽ thua.”

Tâm trạng dần trở nên ít nghiêm trang hơn, nhưng đây không phải là lần đầu tiên Shin nói chuyện lệch lạc theo cách này. Chỉ trước khi tâm trạng trở nên kì lạ, chủ đề này được cố ý chuyển đổi.

Shibaid cũng tự nhiên tham gia vào cuộc trò chuyện, và bầu không khí của nơi này trở nên sáng sủa hơn. Để khen ngợi giây phút cuối cùng đầy lộng lẫy cũng là điều tự nhiên phải làm như là những người đồng đội. Từ đó, câu chuyện anh hùng của Girard ngay cả Schnee cũng không biết sẽ được kể.

.

“Nhân tiện thì, Shin. Sau chuyện này ngài định làm gì?”

“Hmm? À, vào lúc này, ta đã kiểm tra hầu hết các tài liệu ở trong thư viện của Falnido. Sau làm thế thêm một chút nữa, ta sẽ đi đến Kilmont và điều tra Sacred Place (Chốn Linh Thiêng) tiếp theo đó. Shibaid đã điều tra về chỗ đó một chút rồi, có phải không?”

“Yeah, ngài có thể đã nghe điều đó từ Schnee, nhưng thứ gì ở trong trung tâm của Sacred Place thì vẫn là ẩn số. Vô số những con quái vật đi khắp nơi mà không thể dễ dàng đánh giá thấp chúng, ngay cả với những nhà thám hiểm chuyên nghiệp và các Hiệp Sĩ Level cao. Bên cạnh đó, hầu như chẳng có ai từng rời khỏi đó mà còn sống cả. Vì Kilmont luôn phải ngăn chặn những cuộc xâm lăng quy mô lớn từ những con quái vật xuất hiện xung quanh Sacred Place, sự giúp đỡ là không bao giờ đủ.”

“Có vẻ như ta cần phải trực tiếp xác định rõ chỗ đó càng sớm càng tốt, huh? Shibaid còn ông định làm gì? Ta nghe nói rằng ông hoạt động xung quanh Kilmont đúng không?”

“Guild của các nhà thám hiểm là không có ranh giới. Các nhà thám hiểm tự do đi lại khắp mọi nơi với bất cứ ai. Dĩ nhiên, có những hạn chế tùy thuộc vào thứ hạng. Tôi cũng sẽ trở về Kilmont, vậy tôi sẽ cùng đi với Shin sau đó. Chủ Nhân đã trở về sau một khoảng thời gian dài. Tôi không ngồi đó và chờ đợi được.”

Shin nghĩ liệu có ổn hay không khi những con quái vật cứ liên tục xâm lăng, nhưng dường như sự chuẩn bị đã được thực hiện, nên sẽ chẳng có vấn đề gì khi Shibaid rời đi. Từ đầu, nếu chiến tuyến không thể được duy trì mà không có Shibaid, thì ông ấy đã không là một nhà thám hiểm vô tư như thế này.

“Cũng đã lâu lắm rồi kể từ khi chúng ta vẫn ở chung trong một nhóm.”

“Tôi chưa bao giờ nghĩ, cái ngày chúng ta vai tựa vai sẽ đến một lần nữa.”

“Ta cũng vậy. Nhân tiện thì khi nào ông định khởi hành? Sẽ không mất quá nhiều thời gian để nghiên cứu phần còn lại của tài liệu, ngẫu nhiên là ta dự định sẽ đi nhận các yêu cầu từ Guild,  nhưng…”

Nhân dịp này, Shin khẳng định các vấn đề trong tương lai.

“Tôi xin lỗi, nhưng chúng ta không thể di chung với nhau được. Mặc dù tôi đến dự tang lễ với tư cách là người đại diện của Kilmont, tôi chỉ là một người bảo vệ cho Nhà Vua mà đóng vai trò như một sứ giả. Tôi phải để cho họ sự ưu tiên cho đến khi họ trở về quốc gia.”

“Ta hiểu rồi. Ông không thể tự ý đi lại sao?”

“Đó là vấn đề di chuyển. Tôi đã nhận được báo cáo 3 ngày trước lễ tang. Không thể di chuyển từ Thủ Đô của Kilmont đến Falnido trong một thời gian ngắn như vậy. Đó là lý do tại sao tôi trở thành một người hộ tống với điều kiện rằng tôi có thể mượn được một con rồng, đó là sở hữu của quốc gia.”

Ngay cả khi Shibaid không chuyên về tốc độ, AGI của ông ta vẫn vượt quá con số 700. Nếu ông ấy di chuyển ở tốc độ tối đa, ngay cả một con ngựa cũng sẽ bị bỏ lại phía sau. Tuy nhiên, thật sự là vì sự thiếu thốn thời gian, nên ông ấy đã dùng vài mẹo nhỏ.

Có nhiều vấn đề cho một quốc gia để giúp đỡ một cá nhân, nhưng Shibaid nằm trong sự ưu tiên của họ vì đã xây dựng nên đất nước. Vì thế, vai trò của người bảo vệ cho sứ giả của quốc gia được giao cho ông ấy, và ông ấy có thể được sử dụng con rồng với danh nghĩa đó. Shibaid cũng đang là một nhà thám hiểm với hạng SS, nên ông ấy là lựa chọn tốt nhất để làm người hộ tống.

Nhà Vua trong vấn đề này, là thế hệ thứ hai và Long Vương hiện tại, rõ ràng vẫn còn hoạt động trong các nhiệm vụ. Và nó được sắp xếp vì mối quan hệ giữa Shibaid và Girard đã được biết đến. Shin nghĩ làm vậy là khá thông minh.

“Vậy thì ta sẽ tham gia cùng ông khi ta đến đó. Chúng ta có thể nói chuyện thông qua Mind Chat mà.”

“Tôi sẽ đợi ngài.”

“Vậy, chúng ta sẽ đi… À đúng rồi, ta sẽ trả lại thứ này cho ông.”

Chưa kịp kết thúc câu nói, khi Shin đang đi về phía Guild, cậu ấy nhớ một thứ khi cậu ấy lấy ra một tấm thẻ từ Rương Vật Phẩm của mình. Một cây kích được vẽ trên bề mặt của nó.

“Đây là…”

“Đây là vũ khí cá nhân của ông【Calming Moon】. Ta đã hoàn thành việc bảo dưỡng trong khi ta ở nơi này. Hãy kiểm tra lại nó.”

Đáp lại lời nói của Shin, Shibaid vật chất hóa thẻ bài. Giây tiếp theo, cây Kích cao bằng Shibaid đã nằm trong tay ông ấy. Phần cán dày gấp hai lần so với bình thường, nên nó phù hợp với thể trạng của Shibaid. Ngay cả vậy, chỉ đầu mũi giáo thôi đã dài 60 cemel rồi. Thêm vào đó, các lưỡi được đặt trên phần thân ngoài các lưỡi rìu ở bên trái và bên phải, mà còn có một lưỡi kiếm giống như một cái đầu rìu hình chữ nhật, cũng được gắn vào. Cũng có thể xem là một cây Đinh Ba tùy thuộc vào quan điểm của mỗi người.

Vì nó được làm Chimeradite, tương tự như【Crushing Moon】, vẻ ngoài của vũ khí phát sáng như thể là bầu trời đêm được nén ở trong nó. Phần lưỡi được trang trí ở sâu bên trong, màu xanh lá cây sống động như thể viên ngọc lục bảo được khảm vào đó. Có một vẻ ngoài nghiêm trang dường như có thể dùng trong các nghi lễ.

“Mặc dù tôi đã không cầm thứ vũ khí này trong một khoảng thời gian dài, nó dường như vừa vặn một cách hoàn hảo trong tay của tôi. Tay nghề thật sự xuất sắc. Nhưng, nếu cảm nhận của tôi đúng, tôi có cảm giác rằng sức mạnh từ vũ khí này đã tăng lên.”

“Oh, ông nhận ra rồi sao? Thật vậy, khả năng kiểm soát ma thuật của nó tốt hơn so với vật phẩm của Girard. Đó là vì hiệu suất đã được tăng thêm 50%, ông biết đấy?”

“50%… Khả năng được tăng thêm nữa từ trạng thái hiện tại, huh? Mặc dù ngài là Chủ Nhân của tôi, nhưng ngài vẫn rất là đáng sợ.”

Sức mạnh truyền từ vũ khí hiện tại đến tay ông ta là không thể so sánh cho đến bây giờ, và Shibaid theo phản xạ đã nín thở sau khi nghe lý do. Nếu ký ức của Shibaid đúng, ngay cả ở trong trạng thái trước kia, nó đã có thể phá vỡ vũ khí《Mythology》(Thần Thoại) của kẻ thù loại trung bình gấp 10 lần. Bây giờ nó được tăng thêm 50%. Vì nó đã là vũ khí cấp《Ancient》, Shibaid cảm thấy rằng nó nằm ngoài sự tưởng tượng.

Nhân tiện thì Tiera, người nghe được điều đó, đã có một cái nhìn vào hư vô và giống như là “Ah, lại nữa huh?…”. Cuore thì “50?… 50!?…”, thể hiện sự ngạc nhiên của cô ấy. Như thường lệ thì Schnee chẳng thay đổi gì cả.

Chẳng cần phải nói,【Blue Moon】của Schnee và các vũ khí còn lại, ngoại trừ【True Moon】của Shin, đều đã được hoàn tất việc nâng cấp.

“Vậy, Shibaid và những người còn lại đều là những người đặc biệt đối với ta. Ta không có bất cứ ý định ném một món vũ khí với khả năng như thế này vào chợ đâu.”

“Tôi thấy nhẹ nhõm khi nghe điều đó. Nếu là Shin hiện tại, ngài có thể tạo ra một vũ khí cấp《Rare》(Hiếm) thì sẽ có sức mạnh tương đương với vũ khí cấp《Legend》(Huyền Thoại).”

Shibaid gật đầu với gương mặt nhẹ nhõm. Nếu Shin nghiêm túc, cậu ấy có thể tạo ra hàng chục vũ khí cấp hiếm mỗi ngày. Đó không phải là một trò đùa nếu cậu ấy có thể mở một nhà kho với số lượng như thế. Náo loạn là không thể tránh khỏi, nếu một lượng lớn những món như thế xuất hiện ở ngoài thị trường. Bên cạnh đó, sự nhầm lẫn sẽ bắt đầu xuất hiện. Thật vậy, đó không phải là thứ bạn có thể bỏ qua và giữ im lặng về nó.

“Bây giờ, ta không muốn trở nên quá nổi bật.”

Mặc dù Shin sẽ không ngần ngại nếu cần thiết, chỉ có những sự bất lợi nếu cậu ấy đem số vũ khí đó bán với số lượng lớn, ít nhất là với Shin hiện tại. Ngay cả khi cậu ấy tuyệt vọng vì tiền thì cậu ấy đã không muốn tạo ra mối quan hệ nào ở đâu đó cả.

“Vậy, tôi vô cùng biết ơn khi được sử dụng món vũ khí này”

“Yeah, gặp lại ông sau.”

Họ tạm biệt, và Shin cùng nhóm của cậu ấy rời tòa nhà. Sau đó, họ đi về phía Guild của các nhà thám hiểm ở Elden.

◆◆◆◆

Không có biên giới cho các nhà thám hiểm của Guild. Vì thông tin được chia sẻ, chẳng cần phải đăng ký một lần nữa ở một quốc gia khác, ngay cả khi cậu ấy đăng ký ở Guild của các nhà thám hiểm trong Bayreuth. Vì có một chi nhánh của Guild ở hầu hết các quốc gia, hiếm khi nào mà một nhà thám hiểm không tìm thấy công việc cho bản thân.

Có vẻ bất hợp lý, nếu xem xét nó từ bên ngoài, với một lực lượng quân đội lớn mà không thuộc về quốc gia đó mà lại ở trong quốc gia đó. Tuy nhiên, bất kể quân đội đó có bao nhiêu Hiệp Sĩ bảo vệ sự bình yên và trật tự an ninh, họ không thể làm bất cứ điều gì với tất cả những con quái vật rải rác khắp biên giới. Ngoài ra, còn có nhiều thủ tục rắc rối chỉ với việc di chuyển nhiều Hiệp Sĩ. Trước khi Guild được thành lập, sự chậm trễ trong việc phản ứng nhanh lúc đầu đã gây tổn hại lớn.

Bây giờ, công việc của Hiệp Sĩ là duy trì trật tự của các thành phố, chiến đấu trong những cuộc xâm lược ở quy mô lớn của những con quái vật và những cuộc chiến chống lại các quốc gia khác và nhiều cái tương tự. Đối với một nhà thám hiểm, họ làm nhiều công việc linh tinh khác; bảo vệ một lữ đoàn, chinh phục những con quái vật ở quy mô nhỏ ở vùng sâu vùng xa, nơi mà các Hiệp Sĩ không thể đến được. Dĩ nhiên, khi tình huống đe dọa đến quốc gia xảy ra, giống như trong suốt sự kiện ở Wraith Plain (Đồng Bằng Ma Quái), quyết định hợp tác với nhau đã đạt được.

Nhân tiện thì, trong trường hợp chiến tranh, Guild của các nhà thám hiểm ở các quốc gia liên quan sẽ không tham gia một cách tích cực vào các cuộc chiến. Nếu có nhà thám hiểm tham gia vào thì đó chỉ là hành động cá nhân, vì Guild sẽ không bồi thường cho bất kỳ tổn thất nào. Vị trí của Guild của các nhà thám hiểm ở thế giới này, mặc dù không phải tất cả đều theo nguyên tắc hiện hành, là giữ vị trí trung lập cho đến lúc cuối cùng.

Vị trí đó được bảo đảm bởi các nhà thám hiểm thứ hạng cao. Vì, bao gồm cả Shibaid, các nhà thám hiểm hạng A và trên đó thường có sức chiến đấu cao hơn các Hiệp Sĩ Level cao. Nếu Guild của các nhà thám hiểm can thiệp một cách không khéo léo, đơn vị quân sự kiểm soát thành phố có thể bị tiêu diệt trong trường hợp xấu nhất.

Tuy nhiên, cũng có nhiều người kì quặc khi thay đổi từ Nghề Hiệp Sĩ sang nhà thám hiểm, khi họ muốn sống một cuộc sống tự do thay vì sống trong biên chế của quốc gia. Do đó, tổng tiềm năng chiến tranh của Guild đôi khi còn lớn hơn cả một quốc gia lớn.

Chủ yếu là bất lợi, khi so sánh ưu và khuyết điểm của một quốc gia được can thiệt bởi Guild. Tin đồn mà Guild của các nhà thám hiểm phải ẩn náu trong tình trạng khẩn cấp đã được nêu ra trong quá khứ.

.

“Tuy nhiên, nơi này còn rộng lớn hơn cả ở Bayreuth.”

“Nói thế nào đây nhĩ? Dường như nó được mở rộng, huh?”

Những điều đầu tiên đập vào mắt Shin khi họ đến Guild của các nhà thám hiểm của Elden, là kích thước của tòa nhà. Như Tiera nói, bên cạnh chiều dài, trần ở mỗi tầng còn cao hơn 50 cemel so với ở Bayreuth. Mặc dù tòa nhà hai tầng vẫn tương tự nhau. Vì vẻ ngoài cũng khá giống, có cảm giác như một bức ảnh được phóng to lên.

“Vì nhiều Nhân Thú có cấu trúc cơ thể to lớn, cũng là điều tự nhiên khi nhiều tòa nhà của họ cũng to hơn hẳn.”

Schnee trả lời câu hỏi của hai người kia.

“Chúng tôi, Nhân Thú, rất khác nhau về vóc dáng tùy thuộc vào từng tộc, nên trần nhà và lối vào cũng phải to vừa với kích thước của Tộc Voi.”

Cuore giải thích thêm cho mọi người hiểu. Vì không thể tránh khỏi việc sở hữu một cơ thể to lớn có thể gây ra những tại nạn mà chủ yếu là do va chạm; dường như việc xây dựng cũng xem xét đến điều đó.

Shin và nhóm của cậu ấy mở cánh cổng lớn và tiến vào tòa nhà. Nội thất cũng không có sự khác biệt nhiều so với Guild của các nhà thám hiểm ở Bayreuth, như vị trí của các bảng thông báo với các yêu đầu được gắn trên đó và nhiều thứ khác cũng gần giống nhau.

Mặc dù nhiều người nhận thấy khi họ tiến vào, ánh mắt của họ dừng ở Schnee và Tiera vài giây vì sức hấp dẫn của họ. Không hiểu sao, Shin cảm thấy ánh mắt đang hướng về phía cậu ấy trở nên sắc hơn.

“Điều này nhắc tôi nhớ, không phải có một yêu cầu mà tôi vẫn chưa hoàn thành sao…”

Shin đột ngột nhớ đến nó, khi cậu ấy nhìn vào bảng thông báo với những yêu cầu chưa được hoàn thành. Trừ những yêu cầu chưa được thực hiện, vì mảnh giấy cuối cùng cậu ấy nhìn thấy là một vật phẩm rất đắt tiền, một lượng tiền lớn mà cậu ấy kiếm được là nhìn hơn rất nhiều so với phần thưởng từ việc hoàn thành các yêu cầu. (T/N: Điều này ở trong LN tập 2 khi cậu ấy tìm thấy Gem Grass (Cỏ Ngọc), thứ mà không thấy trong WN. Bạn có thể đọc nó ở Manga, Chap 10.)

Shin hướng thẳng đến quầy tiếp tân để xác nhận chi tiết, vì khá thuận tiện khi hoàn thành yêu cầu nếu cậu ấy tìm thấy một mảnh giấy khác.

“Xin lỗi, tôi có thể xác nhận một số thứ không?”

“Vâng, tôi có thể giúp gì cho ngài?”

Nữ tiếp tân, người có đôi tai gợi cho cậu ấy nhớ về loài Chihuahua, được hỏi về yêu cầu thu thập thảo dược Hillock.

“Thành thật xin lỗi, về yêu cầu thu thập là một loại lặp lại, nó phải được xác nhận ở chi nhánh nơi mà ngài nhận nó.”

Theo như người tiếp tân, các vật phẩm thuộc nhu cầu của từng khu vực, và phần thưởng thường là khác nhau. Nên họ không thể xử lý yêu cầu này, chỉ chi nhánh nơi mà yêu cầu được nhận mới có thể. Vì không thể làm gì khác được, Shin quyết định chấp nhận yêu cầu chinh phục (chinh phạt) tương ứng với thứ hạng hiện tại của cậu ấy.

Nội dung của yêu cầu là; Chinh phạt Goblin đã quấy phá khu rừng phía Nam của Falnido. Ít nhất là 5 cái xác. 50 đồng tiền đồng cho mỗi cái xác được thêm vào nếu có thể Goblin bị giết hơn con số 5. Bằng chứng cho việc chinh phạt là một cái tai.

“Vậy là mắc hay rẻ?”

50 đồng tiền đồng cho mỗi con Goblin. Theo tính toán của cậu ấy, nếu cậu ấy giết 4 con, cậu ấy có thể đủ tiền ở qua đêm tại Bear Point Pavillion (Lều Dấn Chân Gấu) ở Bayreuth.

“Có thể nói rằng yêu cầu ở hạng D được xếp vào loại dễ kiếm tiền. Loài Goblin cơ bản là thường hoạt động theo nhóm, nên ngài có thể kiếm được một khoảng tiền kha khá nếu ngài đánh bại tất cả bọn chúng. Mặc dù nguy cơ cũng sẽ cao hơn một chút.”

Cuore giải thích điều đó cho Shin người đang khá nghi ngờ về phần thưởng. Thứ hạng được cho là sự thừa nhận rằng một nhà thám hiểm cuối cùng có thể tự lập với hạng D. Những người Level hơn 100 thường là ở hạng này. Những người như vậy, họ có thể giết Goblin tương đối dễ dàng.

Tuy nhiên, ngay cả với một loài quái vật thứ hạng thấp như Goblin, vẫn có thể rất nguy hiểm nếu chúng đi theo nhóm. Goblin của THE NEW GATE có Level từ 10 đến 50.

Ngoài ra ở trong Game, đó là loài quái vật không thể đánh giá thấp được, mặc dù chỉ là Goblin. Nhiều người đã chết, từ loại chiến binh đến loại phù thủy, bởi vì những nhà thám hiểm đó muốn thứ hạng của họ tăng điên cuồng và thách thức chúng một cách bất cẩn.

Chẳng có vấn đề gì nếu họ thành lập một nhóm, nhưng đơn độc đụng độ một nhóm Goblin, ngay cả hạng D cũng chẳng được an toàn.

“Vậy làm thôi, chúng ta có thể đi và quay về trong một ngày.”

Dĩ nhiên, Shin có thể giết chúng ngay cả khi cậu ấy nhắm mắt lại, nên cậu ấy lấy tờ giấy yêu cầu đến bàn tiếp tân mà chẳng lo sợ gì.

“Chinh phạt Goblin. Xin ngài đưa ra Thẻ của ngài để tôi có thể làm các thủ tục.”

“Đây.”

“…Xin phép cho tôi được hỏi vài điều, nhưng nơi mà ngài đã đăng ký thành nhà thám hiểm, chưa đến một tháng, là Bayreuth, có đúng không ạ?”

“Eh? Ah, vâng. Đúng là vậy.”

Người tiếp tân nhận Thẻ, xác nhận liệu Shin có phải là người trong sự nghi vấn hay không.

Mặc dù Celica đã không xác nhận điều đó khi cậu ấy nhận yêu cầu lần đầu tiên, đó là vì thẻ đã được bàn giao ngay sau khi nó được tạo ra.

“Quá xuất sắc. Nội dung của yêu cầu này là về việc chinh phạt những con Goblin sống tại khu rừng ở phía Nam Falnido, có bất kỳ sai sót nào không?”

“Ổn rồi.”

“Ngài có ở trong nhóm nào không? Nếu có, xin hãy xuất trình Thẻ Guild của các thành viên.”

“Được rồi. Schnee, Tiera, xin hãy đến đây.”

Shin gọi Schnee và Tiera người đứng ở phía sau cậu ấy, cậu ấy giải thích tình hình và Thẻ của họ được đưa ra. Vì Cuore đã không tham gia vào nhóm, cô ấy đợi ở vị trí ban đầu.

“Đây, tôi đã xác nhận nó. Tên nhóm chưa được đăng ký, ngài có muốn giữ nó như thế không ạ?”

Mặc dù tên nhóm với các nhà thám hiểm hình thành nhóm đã có từ trước đó, nó cũng được dùng để gia tăng danh tiếng và tăng cường sức mạnh đoàn kết giữa tất cả các thành viên.

Cũng có vài nhóm mà họ chuyên về hỗ trợ thay vì chiến đấu, như là trinh sát, rất khó để tăng thành tựu của họ.

Trong mọi trường hợp, rất dễ để có được danh tiếng khi chiến đấu ở tuyến trên trong chiến trường, nhưng sẽ rất khó cho những ai đứng trong cánh gà. Để tránh điều đó, tên nhóm được tạo ra.

Nếu tên gọi cũng như nhóm tăng lên, đó là điều mà người ta có thể được biết đến bằng cách nói họ là thành viên trong nhóm đó.

Mặc dù điều đó cũng chẳng phải đánh giá công bằng, miễn là đó không phải là nhóm một người, có khá nhiều lợi ích khi quyết định ra tên nhóm. Tuy nhiên, cũng chẳng cần thiết với Shin và nhóm của cậu ấy.

“Ah,vâng. Xin hãy giữ nguyên như vậy.”

“Hiểu rồi ạ. Thủ tục đã hoàn tất. Hãy bảo trọng.”

“Cảm ơn cô.”

Shin cảm ơn người tiếp tân một cách lịch sự, và rời khỏi quầy.

.

“Người như Shin-dono, cũng đi chinh phạt Goblin sao?”

Cuore nói với Shin người vừa trở lại.

Khi Shin giữ tờ giấy yêu cầu ở trong tay của cậu, cô ấy dường như đã giữ im lặng dù có bất kì lý do gì đặc biệt. Tuy nhiên, rõ ràng là cô ấy đã hỏi về một yêu cầu có phần bình thường quá.

“Đó là cách công trạng được tạo ra, vì thứ hạng của nhà thám hiểm của tôi không cao lắm. Tôi chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc liên tục tích lũy các thành tựu.”

Bất kể ai đó mạnh đến mức nào, thứ hạng trong Guild của họ cũng sẽ không tăng một cách dễ dàng. Điều này là vì các thành tựu và niềm tin tương ứng là điều cần thiết cho những thứ hạng cao. Ngay cả khi người đó từng là Hiệp Sĩ hoặc Quý Tộc, việc đối xử như vậy cũng không thay đổi.

Từ lời giải thích trước đây của Celica, ngay cả Người Được Chọn thì thứ hạng đầu tiên của họ cũng đi từ G lên F, hoặc hơn là E.

“Tôi sẽ hoàn thành nó nhanh thôi. Vì tôi muốn ít nhất là lên được hạng C. Cuore định làm gì?”

“Em có thể đi chung được không?”

“Tôi không phiền đâu, nhưng đó là chinh phạt Goblin, cô biết đấy?”

“Ổn mà. Với những công việc hiện tại của em, vì em không biết sẽ mất bao lâu, em sẽ làm nó sau vậy.”

“Công việc gì?”

“Đó là điều tra tại nơi mà cuộc đấu tay đôi đã diễn ra vài ngày trước. Em luôn đi để xác nhận liệu khu rừng có tự hồi phục hay không sau trận chiến ở Cánh Rừng Larua. Vì quy mô của cuộc chiến lần này là quá khổng lồ, thiệt hại cho khu rừng cũng tăng lên. Mặc dù em nên tăng cường người để điều tra, những con quái vật mà xuất hiện trong Cánh Rừng Larua đã khiến nhiều nhà thám hiểm bình thường chết. Nên, ngay cả khi yêu cầu được nêu ra, cũng khó có thể chấp nhận được. Em phải đi, đặc biệt vì đó là cuộc chiến giữa Shin-dono và Girard-sama. Khi những người mạnh chiến đấu, cây cối không thể mọc lên một cách tự nhiên vì một lý do nào đó. Bên cạnh đó, việc điều tra này, không thể hoàn thành được trước khi Shin-dono hoàn thành yêu cầu của ngài và trở về, nên em sẽ hoãn nó lại.”

Và, mặc dù nhiều loại cây với khả năng tự phục hồi cao, chúng đã tàn lụi sau một khoảng thời gian nhất định, nên có thể nói rằng chúng sẽ không phát triển sau đó.

“Tôi hiểu rồi… Hay, tôi có thể đi cùng với cô để điều tra không?”

“Eh? Ah, không, nhưng cũng có thể…”

Cuore nhìn Shin một cách bối rối vì cậu ấy đột ngột đề nghị đi cùng. Cô ấy có thể đã ngạc nhiên vì công việc đó chẳng làm gì khác ngoài quan sát xung quanh.

“Xin lỗi vì câu hỏi quá đột ngột. Một lần nữa, tôi muốn quan sát nơi mà mình đã chiến đấu.”

Chẳng có ý nghĩa gì nếu cậu ấy giải thích thêm về nó. Tuy nhiên, vì cảnh quan đã thay đổi quá nhiều, Shin muốn quan sát nơi mà cậu đã chiến đấu với Girard một lần nữa.

“Em hiểu rồi. Còn Schnee-dono và Tiera-dono thì sao?”

“Vì ta không có công việc gì cả, nên sẽ đi cùng với hai người.”

Schnee quyết định đi cùng mà chẳng có chút do dự.

“Um, em cũng vậy. Khu rừng quá ồn vào thời điểm đó, em chẳng biết điều gì đã xảy ra với trạng thái tinh thần lúc ấy.”

Tiera dường như cũng muốn quan sát khu rừng sau một khoảng thời gian dài.

◆◆◆◆

Shin và nhóm của cậu ấy rời khỏi Guild và hướng đến cánh cổng phía Nam của Elden.

Sau khi qua khỏi cánh cổng và đi thêm một lúc, gần như chẳng có ai ở xung quanh. Vì đích đến của họ ở gần đó, họ đi bộ trong khi gần như mọi người khác đều đi xe ngựa. Vì rất ít người qua đường di chuyển dọc theo đường cao tốc, đó là hướng khác với hướng mà Shin và nhóm của cậu ấy đang đi đến khu rừng.

“Ở đây.”

Shin chuyển hướng, khi cậu ấy nhận ra dấu hiệu của quái vật. Họ đang di chuyển ở trong khu rừng ở tốc độ tương đương như khi đang di chuyển trên đồng bằng, nhưng chẳng ai bị tuột lại ở phía sau cả.

Có Elf là Schnee và Tiera, Nhân Thú là Cuore, và quái vật là Yuzuha và Kagerou. Có thể nói rằng những thành viên này chuyên về việc di chuyển trong khu rừng.

Động vật hoang dã bỏ chạy khi Shin và nhóm của cậu ấy tới gần. Vì họ đã không che giấu sự hiện diện của mình, họ có thể được xem là những kẻ nguy hiểm.


“――Thấy rồi.”

Shin người đã kích hoạt cả【Clairvoyance】(Thấu Thị) và【Through Sight】(Xuyên Thấu), phát hiện một nhóm Goblin đang di chuyển bên trong khu rừng.

Chiều cao của chúng khoảng 140 cemel, và làn da của chúng có màu xanh lá cây. So sánh với Loài Người, đầu của chúng to gấp đôi; cấu trúc gương mặt thì xấu xí. Vài con trong số chúng cầm dao găm hoặc kiếm ngắn ở trong tay. Có 5 con ở Level khoảng 20, chỉ có một con ở Level 31. Con có Level cao nhất có vẻ là thủ lĩnh của chúng, đang cầm một tấm khiên gỗ.

Cuore cũng thể hiện sự hợp tác, nên họ quyết định từng con một khi họ lại gần.

Sau khi xác nhận tất cả thành viên đã tiến vào phạm vi tấn công, mỗi người họ lấy vũ khí ra. Dao găm để ném của Shin và Schnee và cung của Tiera và Cuore. Không cần phải nói, đó là nanh và vuốt của Yuzuha và Kagerou.

Trong khi Tiera và Cuore kéo cung của họ, Shin và Schnee cầm những con dao găm trong tay. Yuzuha và Kagerou đang bò nên chúng không thể bị phát hiện, và tiếp cận mà chẳng tạo ra bất kì âm thanh nào.

SchneeTieraCuore

“…Ngay bây giờ!”

Giọng nói của Shin cất lên, dao găm và tên bay khắp nơi.

Dao găm mà Shin và Schnee ném, đâm thẳng vào đầu hai con Goblin đi đầu. Và sau đó, chẳng kịp để phản ứng, tên đâm vào đầu hai con đứng sau.

Còn với hai con còn lại, cổ của chúng đã bị tách khỏi cơ thể dưới nanh vuốt của Yuzuha và Kagerou.

Ngay cả khi đó là điều tự nhiên với chúng, đó là một cái chết tức thời. Tai được cắt ra như là bằng chứng cho việc chinh phạt, và sau khi bỏ chúng vào một cái túi, nó được cất giữ trong Rương Vật Phẩm của Shin.

Mặc dù điều này đã được chứng minh khi cậu ấy mua sắm ở trong thị trấn, nếu nhiều thứ được thu thập và đặt vào một nơi, những vật phẩm có thể được cất giữ trong Rương Vật Phẩm như là một vật phẩm. Chuyển nó thành Thẻ bài cũng có thể.

Tuy nhiên, thẻ bài không thể chia tách, khi thẻ bài được vật chất hóa thành từng mảnh.

“Yêu cầu đã hoàn thành. Vậy, chúng ta cũng nên đi đến Cánh Rừng Larua luôn.”

Bao gồm cả thời gian di chuyển, chỉ mất 1 tiếng rưỡi để họ hoàn thành yêu cầu, họ đủ thời gian để hướng đến Cánh Rừng Larua.

“Được thôi, cùng đi thôi. Có hai cách, băng qua khu rừng, hoặc sử dụng đường chính, ngài muốn chọn cách nào?”

“Cuore đã quen với khu rừng, còn chúng tôi thì chẳng có trở ngại gì cả, nên cũng tốt khi băng qua khu rừng, đúng không?”

“Kuu!”

Như thể muốn nói “Đồng ý”, Yuzuha cất tiếng. Tương tự thế, Kagerou ở kế bên Tiera cũng kêu lên.

◆◆◆◆

Team dịch: Just T

Tập 3 Chương 4 Phần 3<–

–>Tập 4 Chương 1 Phần 2